Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 641: Ta muốn làm chính thê (length: 8347)

Trước đây đại thiếu gia vì hao tâm tổn trí quá độ, lại nhiễm phong hàn nên lâm bệnh nặng nằm liệt giường, Tiền thị nảy sinh ý đồ hãm hại tính mạng, lén lút mua chuộc người hầu đổi thuốc của hắn thành thuốc hết hạn.
Uống bao nhiêu cũng không chữa khỏi bệnh, bệnh tình Phương Tri Lễ ngày càng nghiêm trọng, đến mức một hơi thở cuối cùng.
Còn có Ngô di nương, lúc trẻ mang thai bị Tiền thị giở thủ đoạn hại nàng sinh non, lại bỏ thêm vào thuốc của nàng những vị đại hàn, khiến nàng từ đó không thể sinh dục được nữa.
"Độc phụ!" Phương lão gia tức giận run giọng, hắn có một thê ba thiếp, còn có mấy thông phòng, kết quả chỉ có hai con trai, hai con gái. Hóa ra là do độc phụ giở trò!
Hắn hối hận vì chính mình dung túng quá nhiều lần, mới khiến Tiền thị to gan hãm hại người khác, càng thêm giận chó đánh mèo, ra lệnh cho quản gia thẩm vấn đám người hầu kia thật kỹ, làm cho bọn chúng khai ra toàn bộ.
Viện Hải Đường từ trên xuống dưới, bao gồm cả Tiền thị đều nếm trải khổ nhục về da thịt. Chỉ những kẻ có tín ngưỡng kiên định mới chịu được cực hình, mà những người này vốn làm việc kiếm sống, không chịu nổi nghiêm hình tra tấn.
Oán hận Tiền thị liên lụy, chẳng những đem mọi chuyện nên nói khai ra hết, còn vắt óc nói thêm những lời có thể có, đổ hết lên đầu Tiền thị.
Về phần Tiền bà tử, vốn trọng thương không chịu được cực hình đã bị hành hạ đến chết.
Anh Nhi nhanh chóng sợ đến phát điên, đem những chuyện xấu Tiền thị nguyền rủa chính phòng, mưu hại người khác ngày xưa, kể lại tỉ mỉ.
Lại nói việc ả ta vì muốn con trai hôn nhân thuận lợi, vu hãm Minh Nguyệt tư thông với người khác, nói đứa bé trong bụng nàng không phải dòng giống Phương gia, dự định làm cho mọi người đánh chết tươi hai mẹ con.
Một là để lập uy, hai là làm cho đám nha hoàn trong phủ ôm mộng tưởng trèo cao, biết được sự lợi hại của ả.
Đều đã khai rõ ràng, vắt hết óc cũng không nghĩ ra thêm được điều gì, một đám người bị hành hạ không ra hình người, quản gia mới đem những chứng cứ vừa thu thập trình lên Phương lão gia.
"Độc phụ! Gia môn bất hạnh lại có loại độc phụ thế này, đem tất cả những người đó đánh chết bằng loạn côn!"
"Lão gia bớt giận, những người này đích xác tội đáng chết vạn lần, có thể lập tức đánh chết nhiều nô tài như vậy, người ngoài biết được còn không biết sẽ bàn tán thế nào!"
Phương gia làm nghề buôn bán, coi trọng thanh danh, thêm vào mấy đời đơn truyền, vẫn luôn làm việc thiện tích đức, đối đãi hạ nhân rất khoan dung. Phương lão gia cũng chỉ nhất thời phẫn nộ, nghe nàng khuyên bảo liền thở dài: "Nô tài viện Hải Đường giúp Trụ làm điều ác, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát, đều rót thuốc câm rồi đưa đi làm lao động!"
Đã bán khế, là đánh là giết chỉ một câu nói của chủ tử, như vậy đã được coi là nương tay.
"Đôi nam nữ kia xử trí thế nào?" Quản gia cẩn thận hỏi, hắn biết sự tình liên quan đến mặt mũi nam nhân, tên biểu đệ của Tiền thị là không sống nổi!
Phương lão gia nghiến răng nghiến lợi: "Có bán khế không?"
Triệu di nương vội nói: "Có!"
"Vậy thì tốt, đem đồ thuộc về Phương gia lấy lại, còn tên ác tặc kia thì không cần giữ, đánh chết bằng loạn côn, làm cho bọn chúng tận mắt nhìn thấy kết cục của những kẻ ác nô phản chủ!"
"Tiền thị nên xử trí thế nào, dù ả có nhiều loại sai lầm không nên có, nhưng dù sao cũng đã sinh ra nhị thiếu gia, hiện giờ tiền đồ nhị thiếu gia như gấm, nể mặt hắn cũng không thể phạt nặng ả ta!" Triệu di nương cố ý nhắc nhở.
Phương lão gia mặt đen lại, hắn không dám chắc Phương Tri Vi có phải con hắn hay không, nhưng hắn ta là nam đinh duy nhất của Phương gia, là hy vọng thay đổi địa vị, thực sự rối rắm!
Triệu di nương đảo mắt đề nghị: "Không bằng trước tạm giam, chờ nhị thiếu gia trở về rồi quyết định!"
"Liền làm cho tiện nhân kia tạm thời sống thêm một thời gian, Phương Tri Vi trở về thì bảo hắn lập tức tới gặp ta!" Phương lão gia mặt lạnh tanh.
Động tĩnh lớn trong viện Hải Đường, Minh Nguyệt đều nắm rõ như lòng bàn tay. Bên cạnh có đứa bé hai tuổi, không tiện tới xem náo nhiệt, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc nàng xem hiện trường trực tiếp, chỉ cần có người giấy khôi lỗi là đủ.
Tiền thị cố ý hãm hại nguyên chủ, vậy thì lấy đạo của người, trả lại cho người, làm ả ta nếm thử tư vị này.
Nửa đêm, Minh Nguyệt chạy tới nhà chứa củi, đem tên mập mạp bỉ ổi lột sạch nhét vào ổ chăn của Tiền thị, còn có lòng tốt cho hai người thêm chút linh khí, làm bọn họ ngủ càng thêm say, muốn ầm ĩ thật sự lớn mới tỉnh lại.
Kịch bản phát triển theo ý tưởng của nàng, lại không ngờ Anh Nhi tự tác chủ trương gọi Phương lão gia đến, có hắn tự tay bắt gian, hiệu quả này quả nhiên vượt trội!
Tiền thị cùng tên mập mạp bỉ ổi không có cách nào xoay người, lại thêm đám nô tài viện Hải Đường bị đối xử bằng những hình phạt tàn khốc, lại phanh phui ra được những thủ đoạn hại người âm độc của chủ tớ Tiền thị, quả thực nhìn thấy mà than thở.
Minh Nguyệt không cảm thấy bất ngờ, tranh đấu giữa thê thiếp trong cổ đại, những chuyện ngầm trong nội trạch, có đôi khi còn tàn nhẫn, hung hiểm hơn so với tranh đấu trên triều đình, cũng coi như thay nguyên chủ mẫu nữ trong kịch bản báo thù.
"Tích tích! Tiến độ nhiệm vụ 50%!" Không có gì bất ngờ xảy ra Phương Đầu nhắc nhở.
Tiếp theo chính là thao tác thế nào, để nguyên chủ thuận lợi làm chính thê, thật chờ mong nam chủ sắp trở về.
Muốn biết khi hay tin mẹ đẻ mình gây chuyện, hắn sẽ có biểu hiện như thế nào, tỉ mỉ xem lại nguyên kịch bản, ngày Tiền thị bị bắt gian, mẫu nữ Trâu Minh Nguyệt bị đánh chết bằng loạn côn, nam chủ Phương Tri Vi cũng đang đi thăm bạn bên ngoài.
Chờ hắn trở về, biết được nữ nhân của mình cắm sừng, đến cả đứa con cũng không phải của hắn, vậy mà không hề phẫn nộ.
Chỉ nhàn nhạt hỏi một câu về kết cục của hai người, nghe nói hai mẹ con đã bị đánh chết bằng loạn côn, thi thể bị kéo tới bãi tha ma chôn qua loa cho chó ăn, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Không hề truy vấn chân tướng sự tình, cũng không có một chút thương hại nào, thu liễm cho hai người vô tội, có thể thấy tâm tính hắn lạnh bạc đến mức nào.
Hiện giờ, người bị bắt gian là mẹ ruột của hắn, ngược lại, ta muốn xem xem hắn có trước sau như một, mặt không chút biểu tình hay không.
Trong phủ chờ Phương Tri Vi trở về xem trò vui không ít, Triệu di nương cũng đang tính kế.
Tiền thị ngã ngựa, nhưng ả ta vẫn còn đứa con trai tiền đồ, nàng không thể không cẩn thận, "đánh rắn động cỏ", nhất định phải trừ tận gốc.
Muốn làm ngư ông đắc lợi, lặng lẽ phái người đem tin tức Tiền thị âm thầm hại người truyền đến tai những người bị hại.
Tự nhiên, tin tức Tiền thị cố ý đổi thuốc của đại thiếu gia, hại hắn bệnh chết, cũng được truyền đến tai chính phòng.
Trong viện Xuyết Gấm, tràn ngập một mùi thuốc bắc đắng chát, viện tử yên ắng đến mức tịch liêu, chỉ có tiếng ho khan thỉnh thoảng vọng ra từ gian phòng chính.
Chính thê Vương thị nằm trên giường bệnh đã lâu, không còn tâm trạng quản lý, đám hạ nhân trở nên hư hỏng, vụng trộm tránh việc.
Giờ phút này trong phòng chỉ có nha hoàn thân cận của Vương thị hầu hạ, trời nhá nhem tối, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nha hoàn Bảo Châu vội vã xông vào.
"Đại nãi nãi, bên ngoài xảy ra chuyện!" Nàng lỗ mãng xông vào, làm kinh động đến Vương thị đang tựa người trên giường quý phi, đại nha hoàn Ngọc Châu thấp giọng quát lớn: "Đi đâu chết thế, vội vàng hấp tấp làm gì, thuốc của nãi nãi còn chưa sắc xong đâu!"
"Thuốc của nãi nãi tạm thời không cần uống!" Bảo Châu chạy đến mồ hôi nhễ nhại, đột nhiên quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã.
"Nãi nãi, đại thiếu gia của chúng ta chết oan a!"
Có đại thiếu gia ở đây thì chính phòng mới có thực lực, hai nha hoàn bọn họ được nãi nãi cho phép, sau này sẽ làm di nương của đại thiếu gia. Đại thiếu gia đột nhiên qua đời, khiến các nàng tiền đồ tan vỡ, sao có thể không tức giận.
"Ngươi! Ngươi nói cái gì?" Vương thị hít thở gấp gáp.
"Con nha đầu chết tiệt, không đầu không đuôi mau nói rõ ràng ra!" Thấy chủ tử ho khan dữ dội, mặt đỏ bừng lên, Ngọc Châu vội vuốt ngực cho nàng, lại rót nước trà.
Vương thị uống một ngụm trà nóng, gắng gượng đè xuống cơn ho, vội vàng nói: "Ngươi đem chuyện vừa rồi nói rõ ràng xem, cái gì gọi là con ta chết oan?" Nhắc đến con trai, giọng nàng run rẩy.
Bảo Châu đem tin tức mới nhận được, kể lại từ đầu đến cuối. Chủ tớ nghe xong đồng loạt biến sắc.
"Con ta, con quả nhiên chết oan uổng!" Vương thị chợt nghe tin dữ, trong lòng đau đớn kịch liệt, hai tay run rẩy, nói không thành tiếng: "Tiền thị, độc phụ!" Lại kêu thảm một tiếng, nhắm mắt ngất đi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận