Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 674: Cừu nhân cần thiết sống không bằng chết (length: 8170)

Buổi tối, nữ chủ quả nhiên nằm mơ, trong mộng nàng sinh hạ một đứa con trai trắng trẻo mập mạp, kết quả bị Tống Như Kỳ đánh tráo, đem một đứa bé do nữ nhân tên A Tiếu sinh ra đưa cho nàng.
Con trai ruột của nàng lại bị Tống Như Kỳ tự tay bóp chết, Bách Bách Linh trực tiếp bị ác mộng làm tỉnh giấc, giọng hát chim sơn ca cũng biến thành tiếng quỷ khóc sói gào, các loại chim muông trong nháy mắt bị kinh động.
"Tướng công ở đâu? Ta muốn gặp hắn, ta muốn gặp hắn ngay bây giờ!" Bách Bách Linh mặc đồ ngủ liền muốn chạy ra ngoài.
"Di nương nên giữ gìn sức khỏe, đêm lạnh sương nhiều, ngài không quan tâm đến thân thể của mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng." Thải Nguyệt khổ sở khuyên nhủ.
Thải Vân vội vàng nói: "Nô tỳ đi mời đại nhân."
Tống Như Kỳ lo lắng trái tim mình có vấn đề, một ngày không phát tác, hắn cũng không lơ là, nhớ đã hứa sẽ đi thăm công chúa, vừa vặn thăm dò một chút.
Kết quả công chúa không có gì khác thường, còn chủ động mời ngự y đến kiểm tra cho hắn, ngự y là người một nhà, Tống Như Kỳ tin tưởng.
Đang nghỉ ngơi ở chính viện, chợt nghe tiếng náo động từ Phi Điểu Các, Bách Bách Linh muốn gặp hắn.
Công chúa nổi giận, "Hay cho con tiện nhân kia, mang thai liền kiêu căng lên, dám qua đây chặn người của ta, xem ta có xé xác nàng ra không!"
Tống Như Kỳ tạm thời chưa thể trở mặt với công chúa, liền cố ý tức giận nói, "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, làm ầm ĩ cái gì, bảo nàng yên tĩnh lại đi."
Yêu thích nam nhân lại không đến, Bách Bách Linh muốn sụp đổ, làm ầm ĩ hồi lâu rốt cuộc được dỗ dành, lại chạy đến tìm Minh Nguyệt than thở.
Nàng là loại người luôn lấy bản thân làm trung tâm, chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác có tiện hay không, trực tiếp xông vào tiểu viện.
"Minh Nguyệt! Ta vừa rồi gặp ác mộng, ngươi nói có khi nào thành sự thật không?" Nàng khóc lóc sướt mướt.
"Mộng gì mà có thể dọa tỷ tỷ thành ra thế này, nói nghe thử xem." Ác mộng là do Minh Nguyệt dựng lên, nàng cười thầm.
"Ta, ta mộng thấy sinh một đứa con trai, phu quân lại đem con của người khác đổi cho ta, hắn, hắn còn đem cốt nhục ruột thịt của chúng ta bóp chết, ta sợ quá đi!"
"Quả nhiên là ác mộng, ta sớm nói Tống Như Kỳ không phải người tốt, hiện tại trời cao cũng cảnh báo, ngươi cũng nên tin tưởng đi!"
"Không! Mộng đều là trái ngược, ta tin tưởng hắn sẽ không làm như vậy!" Nữ chủ lập tức phản bác.
"Tướng công chỉ thích một mình ta, chính miệng nói với ta là rất mong chờ đứa bé ra đời, còn nói muốn con của ta làm người thừa kế, hắn không thể lừa gạt ta, cũng không thể hại con."
Minh Nguyệt bĩu môi, "Ngươi đã không tin, vậy còn chạy đến đây nói nhảm làm gì!"
"Có thể giấc mộng đó rất chân thật, ta sợ hãi." Nữ chủ vô cùng rối bời.
Minh Nguyệt cười lạnh, "Không yên tâm thì đi điều tra, xem hắn có giấu nữ tử mang thai nào không, nếu như thật sự có người đó tồn tại, chứng tỏ giấc mộng của ngươi là đúng!"
Bách Bách Linh hoảng sợ, "Ta nhớ rất rõ ràng, trong giấc mộng nữ nhân kia tên A Tiếu, tướng công đã đồng ý ta làm hoàng hậu, vì sao còn muốn con của nàng ta làm thái tử, lại nhẫn tâm giết chết cốt nhục ruột thịt của ta!"
"Xem ra phu quân này của ngươi dã tâm không nhỏ, mưu quyền soán vị thành công sao?" Minh Nguyệt cười lạnh.
Bách Bách Linh cùng có vinh yên, "Tướng công văn thao võ lược, thiên hạ khó tìm, là nhờ hắn bày mưu tính kế mới có thể thống nhất thiên hạ, dựa vào cái gì không thể làm hoàng đế!"
"Xem ra tỷ tỷ rất muốn làm hoàng hậu!" Minh Nguyệt châm chọc, "Ngươi cảm thấy mình đủ tư cách sao?"
Bách Bách Linh kiêu ngạo nói: "Toàn tộc của ta đều vì sự nghiệp thống nhất mà hy sinh, ta nên làm hoàng hậu này!"
"Vậy ngươi còn tức giận cái gì?"
"Ta, ta không tin hắn sẽ làm chuyện tổn thương con chúng ta."
"Không tin thì tìm chứng cứ, hoặc là trực tiếp mở miệng hỏi hắn, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ không lừa ngươi."
"Đúng vậy! Đáng tiếc tướng công bị nữ nhân ác độc kia ngăn cản." Nữ chủ phẫn nộ nói: "Chờ ta làm hoàng hậu, nhất định phải báo mối thù hôm nay!"
Sáng sớm hôm sau, nàng chạy đến thư phòng chặn người, Tống Như Kỳ đối với nàng là có cảm tình, ôn hòa nói: "Nghe nói đêm qua nàng gặp ác mộng, thật ra ta đã định đến thăm nàng, chỉ là công chúa nàng ấy...."
"Ta biết ngay là nữ nhân ác độc kia không cho chàng tới." Bách Bách Linh tức giận bất bình, "Chẳng qua ỷ vào thân phận công chúa, có gì đặc biệt hơn người, chờ tướng công làm hoàng đế, nhất định phải đày nàng ta vào lãnh cung!"
Trong lòng Tống Như Kỳ khẽ giật mình, hắn đối với Bách Bách Linh có cảm tình, có thể nữ nhân này tâm tư quá đơn thuần, kế hoạch của hắn căn bản chưa từng tiết lộ nửa phần, sao nàng lại biết nói ra tâm tư của mình, chẳng lẽ là...?
Vội vàng kéo nàng vào thư phòng, "Bách Linh, nàng nói bậy bạ gì vậy? Cái gì mà ta muốn làm hoàng đế, để người ngoài nghe thấy là tội lớn chém đầu đó!"
Nữ chủ coi thường, "Thiên hạ hôm nay là do tướng công thống nhất, chàng thông minh như vậy, có năng lực như vậy, chỉ có chàng mới xứng làm hoàng đế!"
"Im lặng, sau này ngàn vạn lần không được nói như vậy nữa."
"Nhưng trong mộng của ta, chàng đã thành công làm hoàng đế."
"Mộng gì?" Lông mày Tống Như Kỳ khẽ nhướng, khẩn trương nói, "Chính là giấc mộng tối hôm qua của nàng sao, nàng mơ thấy ta đăng cơ làm đế?"
Nghĩ tới những gì nghe được trong mộng, Bách Bách Linh nước mắt rưng rưng, "Tướng công, ta thật sự mơ thấy chàng làm hoàng đế, còn phong ta làm hoàng hậu, lại lập con chúng ta làm thái tử."
Tống Như Kỳ dã tâm bừng bừng, các loại chuẩn bị cũng gần xong, nhưng đến giờ phút cuối cùng hắn không dám chắc có thể thành công, nghe vậy không khỏi mừng rỡ trong lòng, đang định hỏi.
Bách Bách Linh lại lên án, "Ta rất vui mừng, liền nghe được chàng và quý phi nói chuyện, thì ra con của ta vừa mới sinh ra đã bị chàng tự tay bóp chết, để con của nàng ta thay thế còn phong làm thái tử, chàng vì sao lại làm như vậy, chàng quá nhẫn tâm!"
Trong lòng Tống Như Kỳ hoảng loạn, tộc nhân của bộ lạc Hắc Sơn chết bởi tay hắn, lo lắng đứa bé sau này sẽ báo thù cho bọn họ, hắn trước đó cố ý tránh thai, ai ngờ Bách Linh vẫn mang thai.
Thấy nàng hạnh phúc như vậy, vốn định âm thầm giải quyết, Tống Như Kỳ lại mềm lòng, vừa vặn A Tiếu cũng mang thai, thời gian mang thai của hai người không chênh lệch nhiều, liền quyết định đến ngày sinh sẽ đánh tráo đứa bé.
Nếu Bách Linh sinh con gái liền đưa đi xa, nếu là con trai liền không thể giữ lại, đây là tính toán trong lòng hắn, không nói cho ai biết, vì sao nàng lại mơ thấy?
Chẳng lẽ đây là lão thiên gia dự báo, không thể nào, Tống Như Kỳ chỉ tin tưởng nhân định thắng thiên.
Hắn từ một thư sinh nghèo khó, từng bước đi lên, giờ đã là thừa tướng dưới một người, trên vạn người, hắn có lòng tin làm chủ thiên hạ, không thể bị chút chuyện nhỏ này đánh bại.
Liền lạnh mặt nói, "Chỉ là một giấc mộng, nàng liền chạy tới chất vấn ta, chẳng lẽ nàng không tin tưởng tình cảm của ta dành cho nàng sao?"
"Không, không, ta làm sao lại không tin chứ, chàng đối với ta tình thâm ý trọng, ta tuyệt đối tin tưởng, có thể đứa con của chúng ta là vô tội." Nữ chủ rối bời.
"Hừ, nàng vẫn là chưa tin, ta nếu không muốn có con thì đã không để nàng mang thai, không để công chúa sinh mà để nàng sinh đã nói lên trong lòng ta coi trọng nàng nhất, không ngờ nàng lại nghi ngờ ta."
Hắn cúi đầu vẻ mặt thất vọng, Bách Bách Linh lập tức chịu không nổi, "Không phải như vậy, ta làm sao lại không tin chàng, chỉ là giấc mộng kia quá đáng sợ, cốt nhục ruột thịt bị chàng bóp chết, ta chịu không được!"
"Nàng thà tin một giấc mộng hoang đường cũng không muốn tin ta."
"Không, ta tin chàng! Là ta không tốt, ta không nên nghĩ nhiều về một giấc mộng." Nữ chủ tự mình tỉnh ngộ.
Tống Như Kỳ lại an ủi: "Là ta không tốt, biết rõ nàng mang thai hay suy nghĩ nhiều, lại không dành nhiều thời gian ở bên cạnh, để nàng suy nghĩ lung tung rồi gặp ác mộng, sau này ta sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đến bên nàng."
"Ta biết ngay chàng đối với ta là thật lòng!" Nữ chủ rốt cuộc nín khóc mỉm cười, lại không biết trong lòng Tống Như Kỳ suy nghĩ cuồn cuộn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận