Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 470: Ta không hậm hực (length: 8268)

Bị ánh mắt nóng bỏng của mẹ nhìn chằm chằm, Cố Du Du không được tự nhiên mà động đậy thân thể, "Mẹ, ánh mắt mẹ lạ lắm."
Phương Ái Liên cười nói, "Mẹ là thấy con lớn lên xinh đẹp, tư chất tốt như vậy không lợi dụng thì quá lãng phí."
Cố Du Du trong lòng máy động, "Ý mẹ là sao?"
Phương Ái Liên cười thần bí, xích lại gần, thấp giọng thì thầm, nghe được Cố Du Du mặt đỏ tới tận mang tai.
Minh Nguyệt tranh thủ thời gian xem người giấy khôi lỗi giám thị, Tào Phương Chính làm việc với tốc độ rất nhanh, hắn có thể làm kinh doanh, có tính quyết đoán, không uổng công cô kéo hắn một phen.
Phương Ái Liên cố ý chuyển đến nơi đổ nát như vậy, ý đồ kia rất rõ ràng, còn muốn tìm kiếm sự đồng tình, liền xem Tào Phương Chính có thể hay không kiên định lập trường.
Này đôi mẹ con thì thầm, Minh Nguyệt không để ý, là nhằm vào nam chủ xem diễn là được.
Một tuần lễ, Tào Phương Chính đem sự tình làm thỏa đáng, trong lúc đó mấy lần nhận được điện thoại của đôi mẹ con kia, hắn không muốn lại nghe các nàng kể khổ, lấy cớ công tác bận rộn, cúp điện thoại.
Phương Ái Liên từng lặng lẽ đi công ty hắn tìm hiểu, xem công ty hết thảy bình thường, liền tin tưởng hắn thật sự bận việc.
Cân nhắc làm Cố Du Du tới Tào gia dò xét, lại lo lắng Tào lão thái hung dữ, sợ Tào Phương Chính không ở đó, con gái chịu thiệt, liền tạm thời kiềm chế lại.
Quyết định trước tiên đem Nam Cung Nặc bên kia bắt lại.
Tào Phương Chính trở về nhà một chuyến, trực tiếp nói cho Tào lão thái sự thật, Hà Thụy Thu mắc phải bệnh nan y, tâm lý của con gái cũng xảy ra vấn đề, hắn muốn dẫn các nàng đi thủ đô khám bệnh.
Tào lão thái cũng luống cuống, "Sao hảo hảo hai cái đều bệnh, rất nghiêm trọng sao?"
Tào Phương Chính đau khổ gật đầu, "Đều tại ta xem nhẹ các nàng, không kịp thời phát hiện, mẹ, ta đã đem công ty cùng biệt thự bán, chỉ còn lại căn nhà này."
"Đi thủ đô khám bệnh, con tiền có đủ hay không? Không được, mẹ ở đây còn có chút." Tào lão thái mặc dù bất công, cũng không phải người lòng dạ ác độc, con dâu cùng cháu gái ở đây nhiều năm như vậy, cũng có cảm tình.
"Đủ, mẹ cứ an tâm ở lại đây, có việc gì thì làm cho lão nhị chiếu cố nhiều hơn!"
Vợ và con gái bị bệnh, làm Tào Phương Chính mới ý thức đến, chẳng có gì thường tồn cả, không ai sẽ vẫn luôn ở nguyên một chỗ chờ ngươi, nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, trong lòng thực sự không thoải mái, "Ta đặt vé máy bay sáng sớm mai, đi ngay đây."
Hiện tại đang là thời gian nghỉ hè học bù, đi thủ đô dự thính, Tào Phương Chính đã dùng tiền nhờ quan hệ lo liệu ổn thỏa.
Chủ nhiệm lớp thật không nỡ, Tào Minh Nguyệt là một hạt giống tốt, còn trông cậy vào nàng đạt được trạng nguyên, làm vẻ vang cho hắn, cũng may đứa trẻ này chỉ là đi dự thính, vẫn phải về trường thi đại học.
Vui mừng lại lo lắng, "Thủ đô bên kia chất lượng dạy học tốt hơn, chỉ sợ con không thích ứng, dù sao cũng là năm cuối, con ngàn vạn lần phải nắm chắc, thầy chờ con thi đỗ trạng nguyên."
Chủ nhiệm lớp này rất có trách nhiệm, Minh Nguyệt cười nói, "Không có vấn đề, thầy cứ chờ xem."
Hà Thụy Thu biết được trượng phu đã an bài xong, muốn đưa con gái đi thủ đô học, còn cả nhà ba người đều đi, trực tiếp kinh ngạc, nghĩ đến chỗ tốt khi đi học ở thủ đô, liền không để ý, vội vàng đem hành lý thu dọn.
Chỉ đem theo vật phẩm tùy thân, cả nhà lên máy bay, rời đi.
Có tiền làm việc liền dễ dàng, Tào Phương Chính trước tiên nhờ bạn bè giúp đỡ, mua một căn nhà ba phòng, gần trường học, bên cạnh có bệnh viện chuyên khoa ung thư rất nổi danh.
Đi tới thủ đô phồn hoa, nhìn thấy nhà mới, Hà Thụy Thu lòng tràn đầy vui vẻ, "Căn nhà này là anh mua sao, giá nhà ở thủ đô so với chỗ chúng ta chênh lệch quá nhiều, anh lấy đâu ra tiền?"
Tào Phương Chính ôn nhu nói, "Anh đem biệt thự bán, không thương lượng với em, em không trách anh chứ?"
Nhắc tới căn biệt thự kia, Hà Thụy Thu trong lòng rất khó chịu, chính mình vất vả một tay xử lý biệt thự, còn chưa ở được một ngày đã để cho người khác ở, nhất thời tức giận không muốn ở lại.
"Bán là vừa, Minh Nguyệt sẽ thi đại học ở thủ đô, ở đây an gia, thành phố lớn có cơ hội phát triển tốt hơn."
"Vậy được, nghỉ ngơi một chút, ngày mai đưa Minh Nguyệt đi học."
Đi tới nơi ở mới, hết thảy đều không quen thuộc, bất quá không sao cả, chậm rãi rồi sẽ tốt.
Ngày thứ hai, hai vợ chồng đưa Minh Nguyệt đi học, trường học ở thủ đô rất khó vào, bất quá Minh Nguyệt thành tích tốt, lại đóng học phí, thuận lợi làm thủ tục dự thính.
Đưa mắt nhìn con gái vào phòng học, Tào Phương Chính không ngừng vó ngựa kéo Hà Thụy Thu đi bệnh viện.
"Anh không khỏe chỗ nào, sao lại chạy đến bệnh viện?" Hà Thụy Thu rất khẩn trương, nàng là người nội trợ trong gia đình, gánh nặng nuôi gia đình đều đặt ở trên người đàn ông, hắn nếu có sơ xuất, chính mình và con gái biết làm sao?
Vợ không quản thời điểm nào đều chỉ nghĩ cho hắn, Tào Phương Chính uất ức, "Vừa vặn không có việc gì, tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe thông thường, chúng ta đều làm!"
Hà Thụy Thu không nghi ngờ gì, kiểm tra sức khỏe kết thúc, phải chờ tới ngày hôm sau mới có thể lấy báo cáo, tháng nào thu thúc giục, "Đi chợ dạo mua ít thức ăn chờ Minh Nguyệt trở về ăn cơm."
Tào Phương Chính vội nói, "Em quên rồi sao, giữa trưa và buổi tối con gái đều ăn ở nhà ăn của trường học, chỉ có bữa sáng là ăn ở nhà."
Hà Thụy Thu thất lạc, "Nhà ở gần trường học, sao không thể trở về ăn?!"
Việc này là Minh Nguyệt và Tào Phương Chính đã thương lượng xong, nguyện vọng của nguyên chủ là hy vọng mẹ sống tốt, đối với cha căn bản không đề cập tới.
Minh Nguyệt cảm thấy, với tình cảm Hà Thụy Thu dành cho Tào Phương Chính, không có khả năng thật sự đồng ý ly hôn, vậy chỉ có thể nhắc nhở Tào Phương Chính, làm hắn dừng cương trước bờ vực, dù sao cũng là vợ chồng nguyên phối, tình cảm tốt, đến khi đầu bạc răng long cũng không tệ.
"Trường học ở thủ đô quản lý nghiêm, em nếu không yên lòng, bữa sáng làm phong phú một chút." Tào Phương Chính cảm khái.
"Những năm gần đây đều là anh chăm sóc con, về sau việc nấu cơm đều giao cho em, tay nghề của em không tốt lắm, anh phải chỉ dạy em a!"
Hà Thụy Thu cười nói, "Vậy em liền chờ ăn sẵn, từ từ cả nhà chúng ta đều dọn qua đây, công ty của anh không làm nữa sao?"
"Anh tuổi này cũng nên nghỉ hưu rồi, công ty chuyển nhượng lại." Tào Phương Chính hơi thấp thỏm, "Em có cảm thấy anh không có tiền đồ không?"
"Sao lại thế, anh ở nhà cùng em, em cao hứng còn không kịp." Hà Thụy Thu cảm thấy tiền đủ dùng là được, không cần phải sống c·h·ế·t liều mạng.
Lại có chút lo lắng, "Ở nhà cũ cũng không sao cả, thủ đô này tấc đất tấc vàng, anh tích lũy đủ tiền dưỡng già chưa? Minh Nguyệt sau này học đại học cũng phải tốn tiền."
"Yên tâm, đủ dùng, em cũng đừng lo lắng."
Hà Thụy Thu rất tin tưởng trượng phu, liền không truy vấn nữa, lập tức lại thở dài, "Chúng ta dọn đi rồi, Phương Ái Liên mẹ con bọn họ làm sao bây giờ, anh không báo ân?"
"Mấy năm nay ta đối với các nàng đã đủ chiếu cố, mua căn nhà nhỏ kia tăng giá trị không ít, có thể bù đắp những ân tình đó." Tào Phương Chính cảm khái.
"Anh thật sự nghĩ như vậy?" Hà Thụy Thu kinh ngạc, dù sao đôi mẹ con kia thân thể không tốt, lại không có kiến thức gì, gặp chuyện sẽ chỉ hoảng hốt gọi điện thoại cầu cứu, lão Tào cứ như vậy buông tay mặc kệ, có phải hay không không tốt lắm.
Tào Phương Chính biết vợ hiền lành, chua xót nói, "Trừ người nhà chân chính, người khác ta không thể quản cả đời, nửa đời sau ta phải ở cùng em và con gái."
Hà Thụy Thu là người có trái tim mềm yếu, "Tiểu Phương thân thể không tốt, Cố Du Du còn chưa học đại học, anh thật sự buông tay mặc kệ?"
"Tin tưởng anh, anh không quản các nàng cũng sẽ sống rất thoải mái." Nghĩ đến mánh khóe của Phương Ái Liên mẹ con, Tào Phương Chính trong lòng cười lạnh, không có kẻ ngốc như mình, tin tưởng các nàng rất nhanh sẽ tìm được mục tiêu kế tiếp.
Thấy trượng phu chắc chắn như thế, Hà Thụy Thu cho là hắn đã sớm an bài người khác chiếu cố, liền không hỏi thêm nữa.
Hai vợ chồng đi dạo gần đây, làm quen với hoàn cảnh, tìm siêu thị cùng chợ bán thức ăn, mua lớn mua nhỏ một đống đồ, mới cao hứng về nhà.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận