Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 860: Trao đổi nhân sinh (length: 8300)

Minh Nguyệt hơi nhíu mày, "Không cần báo thù sao?"
Phương Đầu vội nói, "Trước năm mười tuổi, nguyên chủ thực sự cảm nhận được sự yêu mến của Bành Vũ Lai, cho dù cuối cùng c·h·ế·t trong tay hắn cũng không thống hận, hắn không muốn báo thù."
"Vậy còn những người khác? Triệu Ngọc Cầm và Hồ Tam Ny đã tùy ý thay đổi cuộc đời hắn, không cần trừng phạt sao?" Minh Nguyệt lạnh giọng.
"Nguyên chủ không đề cập, có lẽ không muốn có bất kỳ liên quan gì tới các nàng, người không duyên không phận không cần lại đến hướng." Phương Đầu dừng một chút.
Minh Nguyệt cười lạnh, "Vậy ta sẽ tự xem xét."
Phương Đầu cẩn thận nói, "Xin chú ý, không thể xảy ra án mạng!"
"Ta biết." Pháp trị xã hội, nguyên chủ còn muốn đọc sách lên cao, sẽ không để lại vết nhơ trên người hắn, hành hạ người khác có nhiều thủ đoạn, không phải chỉ biết kêu đánh kêu g·i·ế·t.
Phương Đầu triệt để không lên tiếng, vị này trong lòng có hay không tính toán, hắn không dám mù quáng hỏi han.
Đứa nhỏ đáng thương mới 15 tuổi đã c·h·ế·t thảm, vẫn luôn khao khát tình thân nhưng từ đầu đến cuối không có được, cũng là trao đổi nhân sinh, Triệu Tứ Bảo so với hắn may mắn hơn nhiều.
Bởi vì lựa chọn của hai người mẹ, mười lăm năm đầu hắn lớn lên tại khe núi xa xôi, Hồ Tam Ny đưa cho mẹ ruột hắn một khoản tiền, lo lắng ngày nào đó Triệu Ngọc Cầm hối hận lại tìm tới cửa.
Không dám ngược đãi, còn gắng hết sức đối tốt với hắn, sau khi Bành Vũ Lai tìm đến, cuộc sống của hắn liền hoàn toàn thay đổi.
Sống cuộc sống áo mặc cơm no, cha ruột c·h·ế·t, mẹ ruột lại xuất hiện giải cứu, cuối cùng thừa kế tập đoàn của bố dượng, còn cưới được bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Người nhà họ Triệu tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, hắn sự sự trôi chảy, là một người chiến thắng trong cuộc sống xứng đáng.
Nguyên chủ từng ảo tưởng, nếu như lúc trước không bị trao đổi nhân sinh, theo tiểu lớn lên ở thâm sơn cùng cốc, hắn sẽ cùng ba người anh trai của mình, sớm bỏ học.
Hoặc là vào thành làm công, hoặc là ở nhà làm nông, cuối cùng sẽ bình an trôi chảy, sống hết một đời.
Mười năm đầu hưởng hết phúc, năm năm sau lại chịu nhiều đau khổ, tuổi còn nhỏ mà c·h·ế·t oan.
Triệu Ngọc Cầm và Hồ Tam Ny, hai người mẹ, chỉ quan tâm Triệu Tứ Bảo, đối với nguyên chủ hoàn toàn vô tội, lại không chịu có một phần thương tiếc.
Con cái không thể lựa chọn xuất thân của chính mình, nhưng một khi đã sinh ra thì phải có trách nhiệm, dựa vào đâu lại bị tùy ý sắp đặt.
Một thay đổi nhỏ nhoi lại hủy đi cả một cuộc đời, nguyên chủ chỉ cầu rời xa những người đó, một cuộc đời cô độc không đáng sợ, hắn còn trẻ muốn được nhìn thấy thiên địa rộng lớn.
Không muốn báo thù thì thôi, Minh Nguyệt hừ lạnh nói: "Triệu Tứ Bảo là nam chính đúng không!"
Phương Đầu thoáng dừng lại, "Phải, hắn và nguyên chủ không hề có bất cứ giao thiệp gì, chuyện nguyên chủ gặp phải không liên quan tới hắn."
"Sợ ta làm tổn thương nam chính sao?" Minh Nguyệt cười lạnh lẽo.
Phương Đầu vội vàng giải thích, "Không phải, nam chính thật sự hoàn toàn không hề hay biết."
Minh Nguyệt bĩu môi, ánh mắt dừng tại bàn viết chữ cạnh giường, đồng hồ báo thức đã chỉ hướng mười giờ tối.
Thời gian này, đa số mọi người đã ngủ, Minh Nguyệt còn muốn kiếm chuyện đây.
Mở ngăn kéo lần lượt tìm kiếm, quả nhiên có thư Triệu Ngọc Cầm gửi, mở ra vừa thấy, chỉ là vài lời lẽ, nhưng lại cho thấy rõ hận thù của ả đã được giải tỏa một cách dễ chịu, ấm áp.
"Bành Vũ Lai, chúc mừng ngươi ra ngục, ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tức tốt, đứa con trai bảo bối mà ngươi yêu thương, Bành Minh Nguyệt, căn bản không phải con ruột của ngươi, đứa con trai ruột của ngươi khi sinh ra đã bị ta bóp c·h·ế·t, đứa trẻ này là ta dùng 300 đồng mua về!"
Trước kia, nàng có một người yêu lưỡng tình tương duyệt, cha mẹ ghét bỏ đối phương quá nghèo nên không đồng ý, bèn giới thiệu cho Bành Vũ Lai có tương lai tươi sáng.
Bị ép buộc thân cận, Triệu Ngọc Cầm chướng mắt Bành Vũ Lai, bất đắc dĩ vì áp lực, gặp mặt qua hai lần, Bành Vũ Lai lại vừa thấy đã yêu nàng.
Phát giác được nhà gái không tình nguyện, thế mà lại cưỡng ép nàng, khiến nàng thất thân với hắn, vào niên đại đó, Triệu Ngọc Cầm không còn lựa chọn nào khác đành phải trái lương tâm mà kết hôn, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng căm hận.
Kết hôn không lâu sau thì mang thai, Bành Vũ Lai vui mừng, cho rằng có được thân thể của người phụ nữ là sẽ có được trái tim của cô ta, đối với nàng ân cần hỏi han.
Ai ngờ, Triệu Ngọc Cầm đối với hắn hận ý càng ngày càng sâu, coi hắn là kẻ thù, nếu không phải nam nhân trông chừng quá kỹ, sớm đã có ý định loại bỏ đứa bé.
Bất đắc dĩ sinh hạ đứa bé, lại có nét mặt tương tự như kẻ thù, Triệu Ngọc Cầm liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vừa vặn, Hồ Tam Ny ở cùng phòng bệnh cũng sinh con trai, trong nhà quá nghèo, đã có mấy đứa con trai, đứa bé này sẽ không được coi trọng, có thể sẽ c·h·ế·t vì tật bệnh và nghèo đói, ngay lập tức, ả nghĩ ra một ý tưởng điên cuồng.
Ả muốn ném con trai của kẻ thù vào khe núi, để hắn tự sinh tự diệt, đưa ra trao đổi, Hồ Tam Ny vì tiền, bị ma quỷ ám ảnh mà đáp ứng.
Thấy Bành Vũ Lai, đem đứa trẻ không hề có chút quan hệ máu mủ nào sủng lên tận trời, Triệu Ngọc Cầm cảm thấy vui mừng.
Mấy năm sau, mối tình đầu của ả âm thầm liên lạc với ả, đối phương vẫn luôn không cưới vợ, Triệu Ngọc Cầm cảm động trước tấm chân tình của hắn, quyết định rời bỏ Bành Vũ Lai.
Hai người hợp mưu tố giác, Bành Vũ Lai quả nhiên vào tù, Triệu Ngọc Cầm nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, lấy đi toàn bộ tài sản mà hắn tích góp, xem như bồi thường cho mười năm thanh xuân của ả.
Ả ra đi một cách tiêu sái, hoàn toàn không hề nghĩ tới nguyên chủ không nơi nương tựa, lại không có quan hệ huyết thống, đứa trẻ này đối với ả mà nói căn bản chẳng khác gì người xa lạ.
Biết được Bành Vũ Lai ra ngục, Triệu Ngọc Cầm vẫn không chịu buông tha cho hắn, lập tức viết thư trào phúng, đây mới là cách trả thù thống khoái nhất.
Đứa con trai bảo bối vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, thế mà lại là nghiệt chủng, Bành Vũ Lai có thể không tức giận sao, tâm lý biến thái của Triệu Ngọc Cầm, vì trả thù mà tự tay đánh tráo con, lại sau nhiều năm vạch trần chân tướng.
Lá thư này trở thành bùa đòi mạng của nguyên chủ, người phụ nữ này hả được cơn giận, tâm tình thoải mái, lại vô tình khiến cho nguyên chủ c·h·ế·t oan uổng.
Có lá thư do chính ả viết tay, thêm vào đó nhóm máu của hai cha con không hợp, trách sao Bành Vũ Lai nổi cơn thịnh nộ, mượn rượu giải sầu, ngược đãi nguyên chủ đến c·h·ế·t.
Minh Nguyệt đem lá thư bỏ vào túi, trực tiếp mở cửa chạy đi, những năm 90, mười giờ tối trên đường cái hầu như không một bóng người.
Minh Nguyệt ôm trán, chân bước loạng choạng chạy đến đồn cảnh sát, bên trong có một già một trẻ, hai viên cảnh sát trực ban, lão Lý và Tiểu Trương.
Đột nhiên nhìn thấy một đứa bé choai choai, trên trán đầy máu xông vào, hai người giật nảy mình.
"Con ơi, con sao vậy?"
Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, "Mau cứu con, mau mau cứu con, con sắp bị người ta đánh c·h·ế·t rồi!"
Nguyên chủ mất máu quá nhiều, căn bản không cần làm bộ, Minh Nguyệt liền ngất đi, lão Lý vội vã kiểm tra cẩn thận.
Phát hiện trên đầu hắn có một cái lỗ thủng lớn, máu tươi tuôn ra làm tóc bết dính vào nhau.
Nhà lão cũng có trẻ con, không khỏi đau lòng, "Tiểu Trương mau giúp, đưa đứa bé tới bệnh viện."
Bác sĩ giúp Minh Nguyệt xử lý miệng vết thương, phát hiện không chỉ ở trán, trên người còn có rất nhiều vết thương cũ mới, "Đứa trẻ này là bị ai ngược đãi?"
Thay bộ quần áo rách rưới đầy vết máu, truyền nước, Minh Nguyệt được sắp xếp cẩn thận.
Xác nhận đứa trẻ bị mất máu quá nhiều, thêm vào đó còn dinh dưỡng không đầy đủ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm tính mạng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Một đứa trẻ choai choai thế này, ai có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, lúc này, Minh Nguyệt từ từ tỉnh lại.
Đáng thương vô cùng, "Chú cảnh sát, con bị ba ba đánh, ông ta uống say liền đánh con, đánh cho đến c·h·ế·t mới thôi!"
Lão Lý lúc này mới nhìn rõ, khuôn mặt đã được lau sạch sẽ, đây chính là Bành Minh Nguyệt, tình huống của đứa bé này hắn biết, cũng rất đồng tình.
"Bành Vũ Lai, cái tên khốn kiếp đó lại mượn rượu làm càn đánh con, lần này không thể bỏ qua như vậy."
Bành Vũ Lai là tội phạm mới mãn hạn tù, thế mà còn không an phận, cho dù là con ruột đi chăng nữa thì cũng quá hung ác, cần phải cho hắn một bài học.
"Con ơi, con cứ an tâm nghỉ ngơi, ngày mai chú sẽ đưa con về, ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn hắn."
Minh Nguyệt lắc đầu, "Chú ơi, con không thể trở về, ông ta căn bản không phải là ba con, con muốn tố cáo bọn họ tội bắt cóc, buôn bán, ngược đãi trẻ em!"
(Kết thúc chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận