Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 892: Hài tử chấp niệm (length: 8164)

Nghe được tiếng còi cảnh sát, Minh Nguyệt liền ném Sấu Hầu ra, tiện tay gõ thêm hai cái đảm bảo hắn ta ngất hẳn, rồi dùng rơm rạ che lại.
Bản thân Minh Nguyệt nhảy vào bên trong hầm ngầm, chờ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, mới đem đám hài tử ở trong không gian thả ra.
Phát hiện lại đến một nơi tối tăm, mấy đứa trẻ sợ hãi, Minh Nguyệt vội vàng nói, "Mọi người mau khóc, mau gọi cứu mạng, cảnh sát thúc thúc tới rồi."
"Cứu mạng a!" Theo Minh Nguyệt hét lên một tiếng, đám hài tử lập tức lớn tiếng khóc rống lên.
Dưới lớp rơm rạ có tiếng khóc của hài tử, cảnh sát thuận lợi phát hiện ra bọn chúng, giải cứu sáu đứa trẻ!
Người của bọn buôn người vừa thấy, một đám kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà vào miệng, hậu viện này đã tra xét bao nhiêu lần, căn bản không có người, bọn chúng làm thế nào xuất hiện?
Lúc này chứng cứ rõ ràng, hết đường chối cãi, nghĩ nát óc cũng không hiểu, đám tiểu tử này là từ trên trời rơi xuống sao?
Đám hài tử đều bị hoảng sợ, nhìn thấy cảnh sát thúc thúc liền oa oa khóc lớn.
"Các bạn nhỏ, ai có thể nói cho thúc thúc, là ai đã gọi điện báo cảnh sát?" Đổ đầy mồ hôi, cảnh sát dỗ dành đám trẻ.
Minh Nguyệt liền vừa khóc vừa đứng dậy, lấy ra điện thoại của Sấu Hầu, "Là ta, chúng ta bị nhốt ở trong này, tối tăm rất đáng sợ, có người tới đưa cơm."
Minh Nguyệt kéo qua cái túi nhựa kia, bên trong còn sót lại chút bánh bao bột và chai nước rỗng, "Người kia bị ngã, điện thoại rơi xuống, ta liền gọi điện thoại."
Thì ra là như vậy, cảnh sát cảm thấy đám hài tử này thật may mắn, còn bọn buôn người thì lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng không nên là như thế này.
Người và tang vật đều bắt được, một mẻ hốt gọn, Minh Nguyệt thừa cơ đem quyển sách nhỏ kia ném vào trong đống rơm rạ.
Chứng cứ trước mặt, bọn buôn người chỉ có thể khai nhận, cảnh sát toàn diện điều tra, ở hậu viện phát hiện hai bộ hài cốt trẻ con, đây là một vụ án lớn, cụ thể thao tác như thế nào thì đám trẻ con không cần phải nghe ngóng.
Cùng nhau được giải cứu có sáu đứa trẻ, trong đó năm đứa đã được cha mẹ báo cảnh sát, người thân đoàn tụ.
Còn lại một mình Minh Nguyệt, được nữ cảnh sát tạm thời chăm sóc, nàng mất tích đã một ngày hai đêm, không biết vì nguyên nhân gì, gia đình lại không báo cảnh sát.
May mà đứa trẻ có thể nói ra tên cha mẹ và địa chỉ cư trú, rất nhanh liền có thể tìm được người thân.
Minh Nguyệt nhận thấy có điều không thích hợp, gia đình bình thường mất con, khẳng định sẽ lập tức báo cảnh sát, vì cái gì cha mẹ nguyên chủ lại không làm?
Là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay là có nguyên nhân gì khác?
Buổi chiều, rốt cuộc cũng có một đôi nam nữ trẻ tuổi tới, nói là cha mẹ của nguyên chủ, nhưng cặp cha mẹ này quá trẻ.
Nguyên chủ đã sáu tuổi, cha mẹ nàng nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, người nữ trang điểm lộng lẫy, người nam có chút bực bội.
Nhìn thấy Minh Nguyệt, hai người không hề có vẻ vui mừng khi tìm lại được bảo bối, trên mặt lại có loại không cam lòng.
Trong lòng Minh Nguyệt chấn động, gia đình nguyên chủ có vấn đề nha!
Cảnh sát kiểm tra thân phận cha mẹ nguyên chủ, hai người này thế mà mới 22 tuổi, vậy có nghĩa là bọn họ 16 tuổi đã lên chức cha mẹ, không còn nghi ngờ gì, bọn họ căn bản không kết hôn.
Đứa trẻ là con ngoài giá thú, cảnh sát âm thầm lắc đầu, trách sao đứa trẻ mất tích mà cha mẹ không báo cảnh sát.
Bọn họ hiện tại đã trưởng thành, chỉ có thể giáo dục bằng miệng, sau này phải giám sát đứa trẻ chặt chẽ.
Đứa trẻ này đã sáu tuổi, hẳn là phải làm hộ khẩu cho nàng đi học, cặp vợ chồng trẻ tuổi kia trước mặt cảnh sát còn tỏ ra rất đàng hoàng.
Mang Minh Nguyệt về đến phòng cho thuê, hai người lập tức cãi vã.
"Triệu Vũ Manh, đây là cô nói đã giải quyết ổn thỏa!" Người nam rất bực bội.
"Tôi làm sao biết được nó còn có thể trở lại? Lỗ Lỗi, đừng đem trách nhiệm đổ hết lên người tôi, đứa trẻ không phải của riêng tôi, nếu không phải lúc trước anh dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tôi, tôi sẽ không sinh nó ra đâu!"
"Dù sao chúng ta không có giấy đăng ký kết hôn, đứa trẻ họ Lỗ, là con cháu nhà cô, chúng ta chia tay!" Người phụ nữ điên cuồng.
"Không được, không thể chia tay, anh yêu em!" Lỗ Lỗi luống cuống, ôm Triệu Vũ Manh.
"Muốn tiền không có tiền, muốn nhà không có nhà, mẹ nó chứ tôi thật là bị mù, bị ma quỷ ám ảnh, bị anh lừa dăm ba câu mới rơi xuống kết cục này!" Triệu Vũ Manh hất hắn ra.
"Cô hiện tại đem trách nhiệm đổ hết lên người tôi, ban đầu là cô nói nguyện ý cùng tôi bỏ trốn, tôi không hề ép buộc cô!"
Một đôi nam nữ trẻ tuổi, người một câu ta một câu mắng nhau, không ai nghĩ tới việc hỏi han con gái có bị dọa sợ hay không, có muốn ăn cơm hay gì không.
Minh Nguyệt âm thầm lắc đầu, tình cảnh của nguyên chủ không tốt, trách sao Phương Đầu không nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Tính, trước hết cứ để cho bọn họ ầm ĩ đi, dù sao mình chỉ là một đứa trẻ, Minh Nguyệt cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn, ngồi ở trên giường, vừa ăn vừa xem bọn họ cãi nhau.
Hai người ầm ĩ mệt, đồng thời nhìn về phía mép giường, cô bé mang vẻ mặt vô tội, chỉ trách lúc trước quá trẻ tuổi, yêu đương mù quáng rồi bỏ trốn thì thôi, tại sao nhất định phải sinh đứa trẻ ra, hiện tại ngược lại thành vướng víu, không vứt đi được.
Mấy năm trước, bọn họ đích thực yêu đến khắc cốt ghi tâm, gia đình không đồng ý, bọn họ thề non hẹn biển, đồng sinh cộng tử, không tiếc bỏ trốn.
Theo thời gian trôi qua, cuộc sống sinh hoạt áp lực, hai người đều cảm thấy không thở nổi, tình cảm tự nhiên phai nhạt!
Nhìn đứa trẻ càng ngày càng không vừa mắt, nguyên chủ là bị mẹ ruột cố ý bỏ rơi ở công viên.
Không có đứa trẻ, bọn họ liền có thể tiếp tục sống cuộc sống hai người, không nghĩ đến nàng lại trở về.
"Hay là đưa về nhà cho mẹ anh mang đi!" Triệu Vũ Manh khẽ nói.
"Cũng chỉ có thể như vậy!" Dù sao cũng là con của mình, Lỗ Lỗi không cự tuyệt, "Ai, nếu là con trai thì tốt rồi, sao cứ nhất định phải là con gái!"
"Là nam hay là nữ, không liên quan đến tôi, đừng có đổ trách nhiệm lên người tôi!" Triệu Vũ Manh biết bên nhà chồng trọng nam khinh nữ, lẩm bẩm.
Gọi đồ ăn bên ngoài một cách qua loa, ba người cùng ăn, Minh Nguyệt nhận ra cặp vợ chồng trẻ tuổi này không có tình cảm gì với đứa trẻ.
Cố ý tỏ ra ngoan ngoãn, "Con đã nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại ba ba mụ mụ nữa, may mà mọi người đã tới!"
Triệu Vũ Manh không kiên nhẫn, "Ai bảo mày chạy loạn!"
Minh Nguyệt trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ, "Là con sai, sau này sẽ không như vậy nữa!"
"Đúng là đồ đòi nợ!" Triệu Vũ Manh không muốn nhìn nàng, ba người sau khi rửa mặt, nằm lên trên giường.
Rất rõ ràng, cặp vợ chồng này không có chút kiên nhẫn nào trong việc chăm sóc đứa trẻ, rửa mặt thay quần áo đều là Minh Nguyệt tự mình hoàn thành.
Người ta không chào đón, Minh Nguyệt cũng không muốn quan tâm, liền cuộn chăn nhỏ, chạy vào trong cùng nằm ngủ.
Tắt đèn, ba người đều không có ý định đi ngủ, "Ai, cô nói bắt cóc một đứa trẻ có thể bán được bao nhiêu tiền? Tại sao lại có người làm loại chuyện này?" Trong bóng đêm người phụ nữ đột nhiên hỏi.
Người đàn ông không kiên nhẫn xoay người, "Tôi làm sao biết được?"
Minh Nguyệt đã tin tưởng nguyên chủ là bị mẹ ruột cố ý bỏ rơi, lại nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng cười lạnh.
Ôm lấy cánh tay nàng, làm bộ thân mật, "Mụ mụ, con nghe người ta nói, bọn buôn người bán một đứa trẻ có thể được mấy vạn đồng đó!"
Triệu Vũ Manh đối với đứa trẻ đã không còn một chút tình cảm, nàng còn trẻ đã phải ở nhà chăm con, thực sự không cam tâm.
Nếu người đàn ông là một đại gia, để nàng làm một phu nhân giàu có thì cũng thôi đi, đằng này lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, có bao nhiêu tình cảm cũng tiêu hao hết.
Nàng có ý định chia tay, nhưng Lỗ Lỗi đối với nàng thật sự rất tốt, dù sao cũng là mối tình đầu, vẫn là có chút tình cảm.
Có thể không chia tay, lại cần tiền trang trải, nghe nói bán đứa trẻ có thể được mấy vạn đồng, đột nhiên hối hận.
Trước kia sao không nghĩ tới, tìm người đem nó bán đi, còn hơn là đưa về nhà.
Mẹ ruột bán con chắc chắn không phạm pháp, vừa có thể giải quyết phiền phức, lại có thể có một khoản tiền, nhất cử lưỡng tiện.
"Mau đi ngủ!" Vỗ Minh Nguyệt một cái.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận