Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 484: Săn bắn trò chơi (length: 8425)

Lúc này, số lượng lớn lính đ·á·n·h thuê vẫn còn đang lùng sục khắp núi đồi. Quyền Anh Tuấn dẫn người đến bên cạnh lồng sắt giam giữ phạm nhân, nhìn chiếc lồng trống rỗng, hắn nổi trận lôi đình.
"Người đâu? Nhiều người như vậy đều chạy đi đâu cả rồi?"
Thủ vệ run rẩy sợ hãi, "Có ma! Tuyệt đối là có ma, chúng ta canh giữ rất cẩn thận, ngài xem ổ khóa bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, chỉ trong nháy mắt mà tất cả mọi người đều biến mất."
Cái gì mà ma quỷ, Quyền Anh Tuấn không tin chuyện quỷ thần, nhưng thuộc hạ tìm kiếm xung quanh đều không thấy một tù nhân nào, chuyện này thật không khoa học.
Những người này bị nhốt đã lâu, lại thiếu thốn đồ ăn, căn bản không còn sức lực để chạy xa, lẽ nào là mọc cánh bay rồi?
Một tên thuộc hạ đeo kính, bê laptop đến, "Lão đại, mau nhìn cái này!"
Hình ảnh đối diện lồng sắt, chất lượng rõ ràng, có thể thấy những người ở trong lồng với vẻ mặt c·h·ế·t lặng sợ hãi, co rúm lại thành một đoàn, giống như một đám gà đợi làm thịt, không ai cử động cũng không ai lên tiếng.
Hình ảnh tựa như đứng yên, một lát sau đột nhiên đám người b·ạ·o động, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thì số người trong lồng này đã giảm đi nhanh chóng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Một đám biến thái nhịn không được trợn to mắt, những người này tựa như tan biến vào hư không, cuối cùng trong lồng chỉ còn lại một người con gái gầy yếu buộc tóc đuôi ngựa cao, không ai khác chính là Nghiêm Minh Nguyệt mà bọn họ muốn truy lùng.
"Quả nhiên là nàng, nàng làm sao làm được?" Một tên thủ vệ chỉ vào bóng dáng Minh Nguyệt kêu lớn, "Nàng nhất định là ma quỷ, ta tận mắt thấy chính là nàng đã biến những người này mất tích."
Nhìn lại Minh Nguyệt trong ống kính, nhẹ nhàng chui ra khỏi lồng sắt, còn xoay tay khôi phục lại hai thanh sắt hàng rào bị biến dạng, rồi đi vào trong rừng rậm.
Quyền Anh Tuấn mặt mày xám xịt, không tin nàng có ma pháp, hẳn là đã dùng chướng nhãn pháp để giấu các phạm nhân đi, chờ bắt được Nghiêm Minh Nguyệt, không sợ không tìm thấy phạm nhân.
Đi đến vị trí Minh Nguyệt biến mất, hắn tự tay lay lan can sắt, lại phát hiện với sức lực của hắn hoàn toàn không thể lay chuyển nổi.
Cười lạnh, "Nữ nhân này có sức lực thật lớn, bất quá chỉ với chút bản lĩnh này, nàng vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta, theo phương hướng này tiếp tục lùng sục, nhất định phải tìm được nàng."
Minh Nguyệt không hề che giấu, camera theo dõi ven đường ghi lại rất rõ ràng phương hướng nàng đi, không ngờ lại chính là hang ổ của bọn chúng.
"Lão đại, nàng đã xâm nhập căn cứ của chúng ta." Có người báo cáo.
Quyền Anh Tuấn cười dữ tợn, "Tự mình chui đầu vào rọ, vậy chúng ta liền tương kế tựu kế, bắt rùa trong hũ!"
Hắn dẫn theo một đám biến thái, cùng một đại đội lính đ·á·n·h thuê, g·i·ế·t trở lại căn cứ, nhìn thấy những người đằng đằng sát khí này, Hạ Tình Thiên suýt chút nữa sợ c·h·ế·t khiếp, cố gắng đuổi kịp bước chân của Quyền Anh Tuấn.
So với những kẻ k·h·ủ·n·g bố kia, chỉ có hắn là dịu dàng nhất, có thể cho nàng cảm giác an toàn, cho nên nói nữ chủ có chắc là đầu óc có vấn đề không? Quyền Anh Tuấn mặt ngoài vô hại, kỳ thực là thủ lĩnh của đám biến thái, tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người hắn là chuyện quỷ quái gì vậy?
"Quyền công tử, ngài muốn bắt người nào sao?" Nàng không có cơ hội xem camera theo dõi, thở hồng hộc hỏi.
Quyền Anh Tuấn ánh mắt lóe lên, hiếm khi dịu dàng, "Có thể nói cho ta biết về Nghiêm Minh Nguyệt, bạn học của cô không?"
"Nàng?" Hạ Tình Thiên kinh ngạc, "Không phải nàng đã c·h·ế·t rồi sao?"
"Không c·h·ế·t, còn phản sát một đám huynh đệ của ta, nàng có tập võ không? Có phải hay không có khí lực rất lớn?"
Đầu óc Hạ Tình Thiên ong ong, Minh Nguyệt không c·h·ế·t đương nhiên nàng rất vui mừng, nhưng nàng thế mà g·i·ế·t người, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nữ chủ tuyệt đối là một kẻ hai mặt, đám biến thái đã n·g·ư·ợ·c s·á·t bọn họ như thế nào, nàng đều quên hết, biết được Minh Nguyệt phản sát đám biến thái lại cảm thấy tiếc nuối?
Cho nên nói nàng kỳ thật cũng là một kẻ biến thái ngầm, cùng nam chủ đúng là một đôi trời sinh.
"Không thể nào, nàng là cô nhi, không nghe nói nàng biết võ công, khí lực cũng giống như người bình thường, có phải ngài đã nhầm lẫn không?"
Biết không thể moi được gì từ miệng nàng, Quyền Anh Tuấn tăng thêm tốc độ, khổ thân Hạ Tình Thiên một đường chạy chậm đuổi theo, còn ngã mấy lần, lòng bàn tay và đầu gối đều trầy xước.
Cuối cùng cũng về đến căn cứ, thủ vệ ở cửa đã nhận được thông báo, kiểm tra camera theo dõi nội bộ, "Báo cáo, đã tìm thấy người, ở ngay dưới tầng hầm số hai."
Một loạt tiếng ủng chiến vang vọng tại căn cứ, nhân viên bên trong cũng đã bị kinh động, có người hoảng hốt chạy đến, "Phòng ăn ở lầu hai phát hiện một cỗ t·h·i thể."
"Tìm thấy ngươi rồi!" Quyền Anh Tuấn lạnh lùng rút thanh Nhật Bản đao đeo bên hông ra, hiếm khi gặp được con mồi lợi hại như vậy, hắn muốn đích thân ra tay.
Những tên biến thái khác cũng hưng phấn cực kỳ, nhanh chóng đuổi theo, đi đến tầng hầm số hai, quả nhiên thấy t·h·i thể của tên đầu bếp béo ở một bên phòng ăn, hắn c·h·ế·t không nhắm mắt trợn to, tay còn chỉ về phía phòng bếp.
Tên này vừa cao lại vừa khỏe, người bình thường căn bản không đ·á·n·h lại hắn, trong mắt hắn g·i·ế·t người chẳng khác gì g·i·ế·t gà, vậy mà lại c·h·ế·t như thế này?
Để lính đ·á·n·h thuê ở lại phòng ăn, Quyền Anh Tuấn dẫn đám tay sai biến thái đi vào phòng bếp.
Hạ Tình Thiên nhìn thấy người c·h·ế·t, khuôn mặt kia còn trắng hơn cả bôi phấn, vì quá sợ hãi, nàng túm chặt lấy ống tay áo của Quyền Anh Tuấn.
Bởi vì có hảo cảm kỳ lạ với nàng, tên ác ma đầu lĩnh này hiếm khi nở nụ cười dịu dàng, sai người dẫn nàng đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Hạ Tình Thiên vừa ỷ lại lại vừa sợ hắn, chỉ có thể thấp thỏm đi sang phòng bên cạnh.
Minh Nguyệt ở trong phòng bếp đang ăn uống thả cửa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, không chút hoang mang uống cạn một bát lớn canh vây cá, ợ một tiếng rồi đứng lên.
"Đồ ăn rất ngon, cảm ơn mọi người đã khoản đãi." Nàng cười ngọt ngào với mấy tên đầu bếp, kéo cửa phòng bếp ra, nàng và ba tên biến thái hung hãn kia chạm mặt nhau ở hành lang.
"Quả nhiên là ngươi!" Đánh giá người con gái đang cười nhạt, Quyền Anh Tuấn nheo mắt, dáng người không cao, gầy gò, một người phụ nữ như vậy có thể g·i·ế·t c·h·ế·t nhiều thuộc hạ như thế sao?
Minh Nguyệt cũng nhìn thẳng vào nam chủ và đám tay sai biến thái nhất của hắn, trừ nam chủ, những người khác đều đeo mặt nạ da, trong tay cầm đủ loại v·ũ· ·k·h·í lạnh, nóng lòng muốn thử sức với Minh Nguyệt.
Nữ tử tay không tấc sắt cười tươi rói, "Đều đến đủ cả rồi, đỡ tốn công!"
Quyền Anh Tuấn chậm rãi rút thanh Nhật Bản đại đao ra, hai tay nắm chặt, "Ngươi thật may mắn, có thể c·h·ế·t trong tay ta."
Minh Nguyệt khinh miệt cười nói, "Chỉ bằng loại biến thái như ngươi, còn chưa đủ tư cách."
Loại người tâm lý vặn vẹo ghét nhất là bị người khác nói mình là biến thái, trong mắt Quyền Anh Tuấn cuồng bạo tứ ngược, hắc ám vô tận muốn thôn phệ người đối diện.
Ngữ khí lại rất bình tĩnh, "Ta sẽ rất có chừng mực, gọt sạch mũi của ngươi, chặt hai tay hai chân, lại khoét đi đôi mắt của ngươi, chọc điếc lỗ tai của ngươi, đem răng trong miệng ngươi từng chiếc gõ rơi, ngươi có muốn thử hay không!"
Minh Nguyệt chậc chậc cười nói, "Là thủ lĩnh của đám biến thái, mà cách hành hạ người của ngươi chẳng có gì mới mẻ cả!"
Trong mắt Quyền Anh Tuấn, bão tố càng thêm cuồng nộ, cười dữ tợn, "Không biết sống c·h·ế·t!"
Thanh Nhật Bản đao giơ lên cao, xẹt qua một vệt sáng, chém về phía Minh Nguyệt, nhưng Minh Nguyệt đã từng là đệ nhất cao thủ võ lâm, khinh công tuyệt đỉnh, Quyền Anh Tuấn chỉ thấy bóng người trước mắt lóe lên, đã mất đi mục tiêu.
Hắn phản ứng cực nhanh, hai tay cầm đao chém ngang, Minh Nguyệt đã di chuyển ra sau lưng hắn, trở tay đánh một cùi chỏ, nhìn như không chút để ý nhưng lại ẩn chứa lực đạo cực lớn.
Quyền Anh Tuấn đột nhiên lảo đảo về phía trước mấy bước, hai tay cầm đao rung động kịch liệt, hắn hít sâu một hơi cố nén cơn đau dữ dội.
Nữ nhân này quả nhiên có một thân quái lực!
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Minh Nguyệt, "Nha, không hổ là lão đại, khả năng chống đỡ cũng mạnh thật!"
Cú chém bằng tay đập trúng cổ tay hắn, chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc giòn tan, xương tay của Quyền Anh Tuấn trực tiếp bị Minh Nguyệt tay không đ·á·n·h gãy, thanh Nhật Bản đao rơi xuống đập vào chân hắn.
Lần này, tên đầu lĩnh biến thái rốt cuộc không chịu nổi cơn đau kịch liệt, kêu thảm một tiếng, Minh Nguyệt ghét bỏ nhấc chân đá hắn bay ra xa bảy tám mét.
Thủ lĩnh ma quỷ thì phải để đến cuối cùng mới thu thập, coi như đây là sự coi trọng dành cho nam chủ!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận