Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 02: Bị lừa thôn cô (length: 8072)

Hệ thống thanh âm có chút dao động, cứng rắn trả lời: "Ngươi quyền hạn không đủ, không có không gian."
Minh Nguyệt hừ lạnh, "Quyền hạn gì?"
Hệ thống giải thích: "Hoàn thành nhất định nhiệm vụ, nhận được tích phân, công đức càng nhiều quyền hạn càng lớn, mới có thể mở ra hệ thống thương thành!"
Minh Nguyệt bĩu môi, "Không cấp đúng không? Vậy ta không làm, vốn dĩ cũng không muốn làm nhiệm vụ gì, đã lôi ta vào ta có thể cự tuyệt."
Hệ thống trầm mặc, Minh Nguyệt tiếp tục cười lạnh, "Muốn trừng phạt ta sao? Hay là đồng quy vu tận?"
Mặc dù đầu óc vẫn còn trống rỗng, nhưng nàng lại không hiểu sao nói ra những lời lẽ làm người ta tức giận thế này.
Hệ thống ngữ điệu hơi chập trùng, cam kết: "Nhiệm vụ đầu tiên rất đơn giản, ngươi chỉ cần động não một chút, rất nhanh là có thể hoàn thành, nhận được tích phân, hệ thống mở ra thương thành, liền có thể mua sắm tùy thân không gian." Hệ thống ngữ khí ẩn ẩn mang theo lấy lòng.
Minh Nguyệt hừ lạnh, "Trước tiên đặt mua một cái, đừng nói không được, không đồng ý ta liền không làm." Nàng ngữ khí cường ngạnh, không có thương lượng, hệ thống lại lần nữa trầm mặc.
Thật lâu sau, "Được thôi, bất quá lần sau không được tái diễn như thế này nữa, ngươi phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ!"
Minh Nguyệt còn không hiểu rõ cái hệ thống này rốt cuộc là cái gì, bất quá nó có thể tiếp nhận uy h·i·ế·p của mình, xem ra cũng không tính lợi hại, đang lúc đó, cười tủm tỉm gật đầu, "Không phải chỉ cần khiến hai kẻ tiện nhân đó nói lời xin lỗi thôi sao, rất dễ dàng."
Hệ thống nghiêm túc nhắc nhở: "Không phải xin lỗi ngoài miệng, phải thành tâm thật lòng xin lỗi, hệ thống này có thể kiểm tra trị số xin lỗi, nếu áy náy không đủ, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành!"
Minh Nguyệt không kiên nhẫn khoát tay, "Biết rồi, mau cấp ta không gian, ngươi có thể cút!"
Hệ thống không lên tiếng nữa, đầu óc Minh Nguyệt đột nhiên nhiều thêm một món đồ, nàng tâm niệm vừa động liền thuần thục tiến vào không gian, miệng vẫn còn đang nói thầm: "A? Ta biết sử dụng không gian này như thế nào? Tính, tùy tiện vậy!"
Không gian chỉ có mười mấy mét vuông, trơ trụi không có bất cứ thứ gì, Minh Nguyệt rất mau lui ra khỏi không gian, bĩu môi nói, "Không gian rác rưởi, quá keo kiệt!"
Cũng không biết lời nói này có bị hệ thống nghe được không, tóm lại, hắn trước sau như một giả c·h·ế·t.
Có không gian, Minh Nguyệt nhắm ngay phương hướng, cất bước hướng về phía nhà nguyên chủ đi đến, nông thôn nhà bằng đất thấp bé, mái nhà lợp bằng rơm rạ.
Minh Nguyệt dựa theo ký ức của nguyên chủ, lặng lẽ bò qua bức tường phía sau nhà, ở đó có một cái cửa sổ nhỏ hẹp dùng để thông gió!
Đứng ở phía dưới cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe, người bên trong phòng ngủ rất say. Đều là nông dân, ban ngày làm lụng những công việc đồng áng nặng nhọc, tốn nhiều sức lực, mệt muốn c·h·ế·t, đến đêm tự nhiên sẽ ngủ rất say.
Cơ thể nguyên chủ nhiều năm lao lực quá độ, lại vừa mới bị sảy thai nên thập phần gầy gò, Minh Nguyệt bĩu môi, thực sự ghét bỏ, thư giãn một chút tứ chi.
Bẻ gãy thanh gỗ trên cửa sổ, giống như một con cá, nàng lặng lẽ trượt vào trong.
Trong phòng một mảnh đen kịt, nhưng Minh Nguyệt lại giống như có thể thấy rõ, thẳng đến phía gầm giường bà nội ngủ, đem một cái vali nhỏ bằng gỗ thu vào không gian, quay người lại, từ cửa sổ nhỏ chui ra ngoài!
Động tác của nàng quá nhanh, người đang say giấc căn bản không hề bị kinh động.
Đi đến hậu viện, Minh Nguyệt còn tiện tay hái mấy quả dưa leo cho vào không gian tùy thân, ngồi trên cái rương gỗ đặc, một hơi gặm hết chỗ dưa leo, quệt quệt miệng, mới cảm thấy trên người có sức lực!
"Ai nha, thân thể này yếu quá, cần phải tăng tốc tiến độ!"
Cái rương bị khóa, Minh Nguyệt trực tiếp dùng tay bẻ gãy ổ khóa đồng, mở rương ra, bên trong là những đồ vật bà nội cất giữ cẩn thận, mấy tấm vải thô, một bao đường đỏ, bảy, tám miếng bánh bông lan, còn có một bộ vòng tay bằng bạc!
Sổ hộ khẩu, ngoài ra còn có một xấp tiền cùng các loại ngân phiếu được gói trong một chiếc khăn tay.
Thấy được những món đồ cần thiết, Minh Nguyệt nhếch miệng cười, thời đại này muốn ra ngoài, sổ hộ khẩu, tiền và ngân phiếu đều cần dùng đến, phải đi tìm đôi cẩu nam nữ tra nam tiện nữ kia tính sổ, tạm thời mượn dùng một chút vậy!
Tranh thủ lúc trời còn chưa sáng, Minh Nguyệt lên đường!
Ăn xong bánh bông lan, nàng bước đi như bay, trên đường còn được đi nhờ một chuyến xe bò miễn phí, đến trấn trên, Minh Nguyệt đi thẳng đến tiệm cơm, trong tay có phiếu lại có tiền, ăn bánh bao t·h·ị·t lớn cùng hoành thánh.
Cả đời nguyên chủ chưa từng được ăn những thứ này!
Ăn uống no nê, chuẩn bị kỹ càng lương khô, tiện thể mua của người khác một cái ấm nước cũ, pha nước đường đỏ, thân thể này cần phải bồi bổ nhiều hơn!
Chuẩn bị sẵn sàng, Minh Nguyệt mua vé xe, đi thẳng đến tỉnh thành, nơi đôi tra nam tiện nữ kia đang ở.
Diệp Phàm và Bạch Tình thuộc nhóm thanh niên trí thức cuối cùng, đuổi kịp thời đại tốt đẹp, ở nông thôn mấy năm liền được tham gia thi đại học, bất quá bọn họ không phải dạng học bá gì, miễn cưỡng thi đậu vào trường chuyên khoa trong tỉnh, vậy cũng đã rất đáng gờm rồi!
Hai người lừa dối nguyên chủ - kẻ ngốc này làm việc thay bọn họ, ở nông thôn mấy năm cũng không phải chịu khổ gì nhiều.
Hiện giờ cùng nhau thi đậu vào trường sư phạm trong thành, hai nhà bọn họ môn đăng hộ đối, lại là hàng xóm, cha mẹ hai bên sớm đã biết chuyện của bọn họ!
Giờ hai người cùng nhau thi đậu trở về, người nhà tự nhiên vui mừng, thấy bọn họ tuổi tác không còn nhỏ, tranh thủ trước khi nhập học, trực tiếp tổ chức hôn sự.
Bởi vì phải đi học, bình thường cần phải ở trọ tại trường, liền thuê một tiểu viện gần trường, làm tân phòng cho bọn họ.
Giờ phút này, hai người đang là tân hôn yến nồng, trong mật thêm dầu, thỉnh thoảng trở về nhà cha mẹ ăn cơm, sau khi tan học, phần lớn thời gian đều quấn quýt ở trong tân phòng.
Nguyên chủ chỉ biết hai người này thi đỗ trường sư phạm trong thành, cũng không biết vị trí cụ thể, Minh Nguyệt cũng không hề hoảng hốt, một đường vừa đi vừa hỏi thăm đến trường học.
"Cô nương, cô tìm ai?" Bác bảo vệ thấy một cô nương nhà quê cười tủm tỉm đi tới, vội vàng chào hỏi.
"Đại gia, tỷ tỷ của ta đang học ở đây, ta đến tìm nàng!" Minh Nguyệt tuy ăn mặc kiểu thôn cô, nhưng trên mặt không hề có chút khiếp nhược nào.
Bác bảo vệ thấy nàng tự nhiên, cũng không xem nhẹ, "Tỷ tỷ của cô tên là gì? Học ở lớp nào?"
Minh Nguyệt cười nói, "Tên là Bạch Tình!" Lại ngượng ngùng nói, "Tỷ tỷ nhận được thư thông báo trúng tuyển, vui mừng quá mức, sớm đã đến trường báo danh, cũng không viết thư về nhà thông báo xem học lớp nào, nương không yên lòng nên bảo ta đến xem."
Nguyên chủ tướng mạo bình thường, nhưng đổi lại là Minh Nguyệt, mang một bộ dáng cười tủm tỉm, tuy sắc mặt vàng như nghệ, gầy gò, nhưng khi cười lên lại có vẻ rất dễ gần.
Bác bảo vệ cũng không làm khó dễ, "Hóa ra tỷ tỷ của cô là người có tính nóng vội! Bất quá cũng có thể hiểu được!"
Ông mở quyển sổ ra xem xét, rồi cười nói, "Giống như tình huống của nàng ấy không thiếu, khó khăn lắm mới thi đậu đại học, ai mà không kích động chứ!"
"Cô đợi một chút, ta tra giúp cho, Bạch Tình! Đúng rồi, có một người, a? Nàng ấy là người bản địa à!"
Minh Nguyệt cười nói, "Không sai! Đại gia giúp ta xem thêm một người nữa, tên là Diệp Phàm, cùng tỷ tỷ của ta thi đậu vào đây."
Bác bảo vệ đưa ngón tay xuống phía dưới, rất nhanh liền dừng lại, "Đúng rồi! Có một người tên là Diệp Phàm, hai người họ học cùng lớp, địa chỉ gia đình cũng rất gần nhau, cô nương cô có nhận ra hắn không?"
Minh Nguyệt gật đầu, "Hàng xóm! Hắn và tỷ tỷ của ta là thanh mai trúc mã!"
Bác bảo vệ hiếu kỳ, "Cô nương, nhà cô không xa, cuối tuần tỷ tỷ của cô có thể về nhà, sao còn phải chạy đến tận đây để hỏi?"
Minh Nguyệt nụ cười chợt tắt, tỏ vẻ thất vọng nói, "Thật ra nàng không phải tỷ tỷ ruột của ta, bọn họ hai người đến nông thôn của chúng ta, cả nhà ta đều rất chiếu cố nàng, Bạch tỷ tỷ chủ động nhận nương ta làm mẹ nuôi, gọi ta là muội muội, chúng ta giống như người một nhà, nhưng tỷ tỷ thi đậu đại học cũng không gửi lấy một lá thư, nương lo lắng nên mới bảo ta đến xem."
Bác bảo vệ nghe đến đó, trên mặt lộ vẻ do dự.
(Còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận