Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 574: Phản phái chết bởi lời nói nhiều (length: 8255)

Minh Nguyệt sống tại biệt thự xa hoa, thông qua người giấy khôi lỗi quan sát dáng vẻ nữ chính tức muốn hộc máu, trong lòng thầm vui sướng.
Điều kiện gia đình nữ chính không tốt lắm, cha mẹ đều mang bệnh nặng, lại thêm một đôi ca tẩu không đứng đắn, khó trách lại muốn bám vào nguyên chủ.
Đáng tiếc lòng người khó lường, Đào Minh Nguyệt đã đồng ý làm bạn gái nàng, vậy mà còn phản bội.
Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ, Minh Nguyệt đương nhiên không thể bỏ qua nàng, chủ thần quy định nàng không thể tự mình ra tay, nhưng có thể mượn tay người khác, tỷ như đôi ca tẩu Đường Mỹ Nha kia cũng không tệ.
Tiện thể giám thị cặn bã cha và mẹ con tiểu tam, Vinh Thế Khoan bên kia tạm thời không có động tĩnh, Hà Mạn và con trai có một cuộc đối thoại.
"Thiên Hoa, con thấy đó, cái miệng của tiểu tử kia ngọt như bôi mật, nếu nó thật sự dỗ ngon dỗ ngọt được cha con, đối với con là một uy h·i·ế·p lớn đó." Hà Mạn rất lo lắng.
Vinh Thiên Hoa căn bản không để trong lòng, "Mẹ không cần lo bò trắng răng, ba năm trước nó chỉ biết ăn chơi, khắp nơi gây họa, cho dù bây giờ có vươn lên cũng đã muộn."
Hắn dừng một chút rồi nói, "Chiều hôm qua cha đã đồng ý xây lại cho con một dây chuyền sản xuất, đây là tín hiệu, cha con sẽ không thay đổi người thừa kế."
"Thật sao!" Hà Mạn kinh hỉ, "Vẫn là con trai ta thông minh, bất quá tiểu tử kia cũng không đơn giản, thế mà lấy được thẻ phụ của cha con, mỗi một đồng nó tiêu đều là của con mới phải!"
"Ngài nhìn xa một chút, so với công ty của cha, chút tiền đó có đáng gì, đó là thẻ phụ, có khoản chi lớn nào cha con sẽ nhận được thông báo, thẻ phụ cho nó cũng tốt, để cha biết thằng ăn chơi vẫn là thằng ăn chơi, chỉ biết tiêu tiền bậy bạ, sẽ không bị lừa gạt."
Hà Mạn vẫn không yên lòng, "Nhưng tiểu tử đó muốn thi đại học, xem bộ dạng còn rất tự tin đó!"
"Lời này càng là nói nhảm, từ năm mười tuổi nó đã gây chuyện khắp nơi, không chăm chỉ học hành, cho dù là thiên tài cũng phải bỏ ra mấy năm mới có thể thi được thành tích tốt, đợi nó vào được đại học con trai của mẹ đã sớm tiếp quản công ty, còn sợ nó làm nên chuyện gì sao."
"Đúng thế!" Nghĩ đến dáng vẻ trước kia của nguyên chủ, Hà Mạn cười nói: "Quả nhiên không nên tin, tiểu tử đó vừa muốn vẽ tranh, lại còn muốn đổ thạch, làm gì có tinh thần học tập."
"Nhắc tới đá, trong lòng ta có chút khó chịu." Nụ cười của nàng khựng lại, nghĩ đến những viên ngọc đã bỏ lỡ, vẫn thấy đau lòng.
"Liên quan đến hai sợi dây chuyền phỉ thúy kia sao?" Vinh Thiên Hoa đủ thông minh, trực tiếp đoán đúng.
Hà Mạn tức giận kể hết chân tướng sự việc cho con trai, Vinh Thiên Hoa nhíu mày, "Hai sợi dây chuyền đó xem ra không khác biệt lắm, nhưng phẩm chất lại chênh lệch quá nhiều, có khi nào tiểu tử kia tráo hàng rồi không?"
"Chắc không đến mức, nó mới trở về thì làm sao có hàng giả, chẳng lẽ đã sớm có ý đồ, chuẩn bị trước một món đồ giả."
"Mẹ nói xem có khi nào nó tráo toàn bộ trang sức của mẹ nó, đến lúc đó vu hãm là con làm không?" Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
"Cha con đối với tiểu tử kia có cầu tất ứng, thật sự bị nó hãm hại, công sức mấy năm nay ta khổ tâm kinh doanh trước mặt cha con liền đổ sông đổ bể."
"Không đến mức đó, lúc đó nó còn nhỏ, mẹ nó để lại bao nhiêu trang sức nó căn bản không biết, ngài ở bên cha mấy chục năm, cha không đến mức không nhìn ra trò vặt này."
An ủi mấy câu, Vinh Thiên Hoa nói: "Mẹ, nếu trong nhà không có việc gì, con xin phép về trước, con đang nghiên cứu đến thời điểm mấu chốt, muốn sớm làm ra thành tích để cha hài lòng."
"Được, con làm việc lớn quan trọng." Hà Mạn không dám chậm trễ con trai, tiễn hắn ra cửa.
Lại chua xót nói: "Thật tiện nghi cho tên tiểu tử thối đó, ta sợ nó tại hội đấu giá giở trò sư tử ngoạm, xin tiền cha con."
"Mẹ nên thay đổi đi, thân phận của ngài bây giờ, mua thêm mấy món trang sức quý giá, cha chỉ thấy hãnh diện thôi."
Trước kia cũng đã khuyên, vừa bỏ lỡ một đợt trang sức, Hà Mạn nghĩ thông suốt, "Đúng, ta cũng phải mua thêm mấy món quý, không thể để nó một mình chiếm tiện nghi."
Đến chiều, Hà Mạn mở ra số châu báu trân tàng của mình, quả thật là keo kiệt, những năm này nàng khổ tâm kinh doanh chính là vì làm phu nhân nhà giàu, đã thành công thượng vị, sao còn nghĩ không thông, không nỡ tiêu tiền, đến nỗi không có mấy món trang sức đáng giá, quá sai lầm.
Ngồi trước bàn trang điểm, nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, lật xem sách tuyên truyền của các hãng châu báu lớn, nhất định phải chọn cho mình một bộ trang sức quý giá nhất, lộng lẫy nhất.
Có linh khí gia trì, người giấy khôi lỗi ở trạng thái ẩn hình, lúc này ung dung ghé vào trước bàn trang điểm, Minh Nguyệt thông qua tầm mắt người giấy, nhìn thấy trong số châu báu của Hà Mạn có một bộ trang sức phỉ thúy, xem phẩm tướng còn có thể, vậy trước tiên thu chút lợi tức.
Đến nửa đêm, khôi lỗi công nhân bốc vác online, dùng linh khí bao trùm, lặng lẽ chuyển bộ trang sức phỉ thúy kia đến tay Minh Nguyệt.
Dù linh khí ít đến đâu cũng không thể bỏ qua, trực tiếp hấp thu, ném vào không gian tùy thân.
Sáng sớm hôm sau, Minh Nguyệt hăng hái làm bài tập, liền nghe thấy tiếng gào thét dưới lầu, đây là phát hiện bị mất trộm.
"Vinh thúc, châu báu của tôi bị người ta trộm mất rồi, mau điều tra camera theo dõi."
Đại trạch Vinh gia cảnh vệ nghiêm ngặt, thế mà lại xảy ra chuyện trộm cướp, Vinh thúc cảm thấy đây là tên trộm khiêu khích mình, lập tức trích xuất camera theo dõi.
Hình ảnh rất rõ ràng, trước khi ngủ thái thái kiểm tra châu báu của mình, hộp liền đặt ở trên bàn trang điểm, vào nửa đêm, hộp đựng bộ trang sức phỉ thúy kia đột nhiên tự động mở ra.
Giây trước còn có thể thấy bên trong ánh sáng xanh mướt của trang sức, một giây sau đồ vật liền không hiểu biến mất, cho dù là tên trộm xuất quỷ nhập thần nhất trên đời cũng không có bản lĩnh này.
Vinh thúc không bỏ cuộc, cho phát lại mấy lần, đồ vật quả thật là hư không tiêu thất, đây không phải trộm cướp, đây là sự kiện linh dị!
Đem toàn bộ camera theo dõi trước sau của cả tòa nhà xem qua, hoàn toàn không có gì bất thường, bộ châu báu kia đột nhiên không cánh mà bay, lại còn là loại biến mất không dấu vết.
"Tôi không tin!" Hà Mạn cũng nhìn chằm chằm camera theo dõi, xem đến đau cả mắt, vẫn là không tìm ra tung tích châu báu, tức giận giậm chân, "Tuyệt đối có người giở trò, tra cho tôi, nhất định phải tìm lại được đồ vật."
Nàng không có mấy món đồ ra hồn, bộ trang sức phỉ thúy này là Vinh Thế Khoan tặng nàng nhân dịp kỷ niệm mười năm, xem như là đáng tiền nhất, cứ như vậy mà bay mất, không phải là muốn mạng nàng sao.
Vinh thúc không còn cách nào khác, gióng trống khua chiêng điều tra nhưng hoàn toàn không có kết quả, đồ vật hư không tiêu thất thì làm sao có thể tìm ra manh mối, gấp đến mức tóc bạc lại thêm mấy sợi.
Cuối cùng, làm ầm ĩ đến mức Vinh Thế Khoan phải trở về trước, đêm qua hắn có xã giao nên về phòng mình ngủ.
Nghiêm túc xem qua camera theo dõi, cũng không hiểu ra sao, đồ vật thật sự là hư không tiêu thất, "Trên đời này có tên trộm lợi hại như vậy sao?"
"Tuyệt đối không có khả năng!" Vinh thúc vội nói, "Camera theo dõi nhà ta 24 giờ toàn phương vị, không góc chết, ngay cả một con muỗi bay qua đều có thể chụp được."
"Vậy ông nói xem châu báu của tôi đi đâu!" Hà Mạn lớn tiếng quát, "Nuôi một đám ăn hại, gặp chuyện các người không làm được cái gì." Đem tất cả nhân viên cảnh vệ mắng cho một trận té tát.
Vinh Thế Khoan sắc mặt cũng không tốt lắm, một bộ châu báu không đáng gì, hắn cân nhắc chính là an toàn của bản thân, có người có thể xuất quỷ nhập thần lấy đi châu báu, tuyệt đối có thể thần không biết quỷ không hay lấy mạng hắn!
Lập tức yêu cầu nâng cấp hệ thống bảo vệ, cả nhà gà bay chó chạy, châu báu phỉ thúy kia vẫn biến mất không tăm hơi, Hà Mạn tức đến phát bệnh.
Minh Nguyệt vẻ mặt vô tội, "Có khi nào là dì để nhầm chỗ không, camera theo dõi tuy nhiều, cũng có nơi riêng tư, không thể quay tới được."
Vinh Thế Khoan cảm thấy con trai nói có lý, đến hỏi Hà Mạn, Minh Nguyệt thừa cơ theo vào, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, tựa vào mép giường, trong lòng thầm vui sướng.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận