Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 675: Cừu nhân cần thiết sống không bằng chết (length: 8185)

Hắn ôm Bách Bách Linh, dịu dàng vuốt ve bụng nàng, "Đây là kết tinh tình yêu của chúng ta, ta vô cùng mong chờ đứa bé này, cho dù là tổn thương đến chính mình cũng sẽ không tổn thương nó."
Lời còn chưa dứt, trái tim đột nhiên truyền đến một loại đau nhức kịch liệt, "A!" Hắn kêu thảm che ngực.
Cảm giác đau đớn hoàn toàn giống như hôm qua, tan đi rất nhanh nhưng dư vị đau khổ lại rất lâu không tan, làm hắn không thẳng nổi eo.
"Tướng công, chàng làm sao vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy? Bị bệnh sao?" Thấy hắn đầu đầy mồ hôi, Bách Bách Linh luống cuống muốn gọi người.
"Không có việc gì, có thể là quá mệt nhọc, hiện tại đã tốt hơn rồi." Tống Như Kỳ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại sợ hãi, đây là lần thứ hai đột nhiên đau nhức kịch liệt như thế này, xác nhận là vị trí trái tim có vấn đề.
"Nàng hiện tại là thai phụ, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, ngoan, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, ta quay đầu lại sẽ đến thăm nàng." Đem người dỗ đi, Tống Như Kỳ cấp tốc đi vào mật thất.
"A Tiếu, vừa rồi ngực ta lại đau, giống như hôm qua, không có chút quy luật nào, chẳng lẽ ta trúng phải kỳ độc gì rồi?"
A Tiếu đang cầm tân phẩm độc dược vừa mới nghiên cứu ra, nghe vậy tiện tay đem bình sứ đặt lên bàn.
Đè lại cổ tay Tống Như Kỳ, nghiêm túc bắt mạch, thật lâu sau mới nghi hoặc lắc đầu, "Hết thảy đều bình thường!"
Tống Như Kỳ phiền não, "Ta thử qua, cơn đau nhức kịch liệt đột ngột xuất hiện rồi nhanh chóng hồi phục, đây là không bình thường, rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp, với y thuật của chúng ta không thể nào không kiểm tra ra được!"
A Tiếu đột nhiên kinh hãi, "Chẳng lẽ chàng không phải trúng độc mà là trúng cổ!"
"Cái gì!" Tống Như Kỳ mặt mày tái mét, "Lẽ nào thiên hạ thật sự có vu cổ chi thuật? Sẽ là ai làm?"
Hắn cấp tốc tính toán trong lòng, trực tiếp đem đối tượng hoài nghi đặt lên người công chúa, "Cô có biết giải cổ không?"
A Tiếu tiếc nuối lắc đầu, "Không biết, cha ta khi còn sống từng nói qua bên trong Miêu Cương có người biết dùng cổ thuật hại người, mặc cho ngươi y thuật cao minh đến đâu cũng không tra ra được."
"Vậy cô có thể xác nhận ta đây là triệu chứng trúng cổ?" Tống Như Kỳ truy vấn.
"Mặc kệ có phải hay không cũng không thể phớt lờ, xem ra ta phải đi Miêu Cương một chuyến." A Tiếu sắc mặt ngưng trọng.
"Nhưng cô còn mang thai."
"Không có việc gì, thai còn nhỏ không ảnh hưởng, thân thể chàng càng quan trọng." Lời nói của A Tiếu làm Tống Như Kỳ thực sự cảm động, "Vất vả cho cô, ta sẽ an bài nhân thủ phối hợp hộ tống cô."
Lời còn chưa dứt, cơn đau quen thuộc lại lần nữa truyền đến từ ngực, đau đến hắn lại lần nữa kêu thảm.
Thấy mồ hôi hột to như hạt đậu của hắn lăn xuống, A Tiếu nhịn xuống đau lòng, bắt lấy cổ tay hắn dụng tâm dò xét, quả nhiên chạm đến trung tâm trái tim có một tia dị thường, dò xét kỹ lại thì không thấy dấu vết.
"Ta dám khẳng định triệu chứng của chàng chính là bị người hạ cổ, cổ trùng liền ẩn giấu ở tim chàng, quá nguy hiểm, cổ trùng ẩn nấp thời gian dài tim chàng sẽ bị tổn hại, không được, ta phải kê cho chàng ít thuốc!"
Nàng đứng dậy, ai ngờ ống tay áo trực tiếp quét trúng bình sứ trên bàn, chiếc bình sứ đậy rất chặt lại không hiểu sao nắp bị lỏng ra, bắn ra một nhúm thuốc bột, hất thẳng vào cánh tay Tống Như Kỳ.
Trong nháy mắt toát ra một làn khói xanh, Tống Như Kỳ liên tục kêu thảm, thuốc bột này lại có tác dụng ăn mòn, nửa cánh tay của hắn trực tiếp bị thiêu đốt, da thịt thối rữa, mấy hơi thở đã lộ ra xương trắng âm u.
Biến cố đột ngột làm A Tiếu luống cuống, "Tống đại ca, chàng không sao chứ."
Đem người đỡ đến hậu viện, cấp tốc điều phối thuốc giải, đáng tiếc độc dược này là vừa mới điều chế, làm sao có thể nhanh chóng điều chế ra thuốc giải.
Chỉ có thể xử lý đơn giản, loại bỏ phần thuốc bột thừa, lại cho hắn uống thuốc giảm đau, cho dù như thế Tống Như Kỳ vẫn đau nhức toàn thân run rẩy.
Hắn cắn chặt răng, nhịn cơn đau nhức kịch liệt, bảo A Tiếu nhanh chóng điều chế thuốc, A Tiếu vì quan tâm mà bị loạn, liên tiếp mấy lần phối sai thuốc.
Thời gian Tống Như Kỳ chịu tội càng kéo dài, hai canh giờ, hắn rốt cuộc uống được thuốc giải, cánh tay không còn bị thối rữa, chỉ là cánh tay trái chỉ còn lại lác đác không có mấy da thịt, một nửa cánh tay gần như biến thành khô lâu.
Huyết nhục đang yên đang lành bị ăn mòn thành xương trắng, có thể tưởng tượng được đau đớn đến mức nào, Tống Như Kỳ vốn dĩ đã vì sự tình thoát ly khống chế mà tâm tình bực bội, rốt cuộc nhịn không được gầm thét, "Ai bảo cô ném đồ vật nguy hiểm như vậy lung tung!"
A Tiếu thực sự áy náy, trực tiếp rơi lệ, "Đều là ta sai, chàng chờ một chút!" Chạy đến nội thất lục tung một hồi, rất nhanh lấy ra một viên thuốc hoàn màu nâu.
"Chàng ăn cái này đi, đây là viên tiểu hoàn đan cha ta để lại trước khi chết, nghe nói có thể làm người sắp chết cải tử hoàn sinh, xương cốt hóa thịt, ông ấy để lại cho ta bảo mệnh."
Tống Như Kỳ không khách khí đem viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống, trong nháy mắt liền cảm giác phần bụng dâng lên dòng nước ấm, miệng vết thương không đau mà còn ẩn ẩn có cảm giác tê dại.
A Tiếu khẩn trương theo dõi, "Quả nhiên có hiệu quả, chờ dược hiệu hoàn toàn phát huy liền có thể mọc ra thịt mới, lại phối hợp với sinh cơ ngọc cốt cao, cánh tay sẽ khỏi hẳn."
Đối với người mình yêu, nàng không keo kiệt, dùng số lượng lớn dược liệu trân quý, băng bó cho hắn thỏa đáng xong mới nước mắt rưng rưng.
"Chàng phải bảo trọng thân thể, ta nhất định sẽ mau chóng trở lại."
"Nếu có thể nhất định phải mời một vị cổ sư lợi hại trở về, cần phải tìm ra kẻ đứng sau." Tống Như Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Minh Nguyệt ở phía sau màn vây xem tỏ vẻ rất vui vẻ, đây mới chỉ là món khai vị, những ngày đau khổ còn ở phía sau!
Tống Như Kỳ bị thương, không có tâm tư xã giao cùng các nữ chủ, trực tiếp cho người truyền lời rằng công vụ bận rộn, bảo nàng tự mình nghỉ ngơi.
Bách Bách Linh tâm tình không tốt, lại chạy tới làm phiền Minh Nguyệt, "Tướng công gần đây công vụ bận rộn, mệt mỏi đến sinh bệnh cũng không có ai giúp đỡ, ta thấy thực sự sốt ruột, không bằng ngươi đi giúp hắn đi."
"Ta là một phế nhân, làm sao có thể giúp." Minh Nguyệt bĩu môi.
"Ngươi là chân không thể đi lại chứ không phải đầu óc hỏng, làm sao không thể, hắn chính là tỷ phu ruột của ngươi, nếu mệt đổ, ta phải làm sao."
Minh Nguyệt cười lạnh, "Hắn bảo ngươi tới nói?"
"Đảo ngược thì không phải, ta chỉ là lo lắng cho hắn."
"Thôi đi, thân thân hảo tướng công của ngươi khẳng định còn hoài nghi ta hận hắn, tuyệt đối không dám để ta tiếp xúc thế lực của hắn."
"Ra trận phụ tử binh, tướng công tương lai là muốn làm hoàng đế, làm sao có thể đơn thương độc mã mà làm, nhất định phải tìm người của mình hỗ trợ mới được." Bách Bách Linh tự cho là đúng.
Minh Nguyệt trong lòng ha ha cười lạnh, Tống Như Kỳ ngay cả con của ngươi cũng không chịu giữ lại, làm sao có thể trọng dụng cừu nhân.
"Tỷ tỷ quan tâm hắn, không bằng ngày mai dậy sớm đến thăm hắn, cho hắn biết tâm ý của tỷ."
Sáng sớm hôm sau, nữ chủ quả nhiên chạy tới thư phòng, đêm qua, Tống Như Kỳ ở lại mật thất dưới đất, không biết kẻ đứng sau hãm hại hắn là ai, chỉ có ở bên cạnh A Tiếu mới thấy an tâm.
A Tiếu bận rộn đến tận nửa đêm mới ngủ ở bên cạnh hắn, ngủ chưa được bao lâu đột nhiên bừng tỉnh, thấy nàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, trong lòng Tống Như Kỳ dâng lên dự cảm không ổn.
"Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ cũng gặp ác mộng."
"Không, không có gì!" A Tiếu ánh mắt chớp động, không chịu nói.
"Nhất định là gặp ác mộng, cô cần phải nói thật, ta hoài nghi trúng cổ có liên quan đến ác mộng!" Tống Như Kỳ ép hỏi.
Không sai, lại là Minh Nguyệt dệt mộng cho nàng, ba nữ nhân không thể thiên vị, mọi người đều phải có giấc mộng báo trước mới thú vị.
A Tiếu lập tức luống cuống, nàng gian nan nuốt nước miếng, "Ta mơ thấy chàng thành công lên ngôi, công chúa bị đày vào lãnh cung, ta được phong làm quý phi, còn Bách Bách Linh làm hoàng hậu!"
Tống Như Kỳ mí mắt giật giật, thói quen hoa ngôn xảo ngữ, "Trong lòng ta, cô mới là hoàng hậu."
A Tiếu yên lặng lắc đầu, "Chàng cũng biết ta, không muốn xuất hiện trước mặt người khác, làm hay không làm hoàng hậu ta căn bản không để ý."
"Vậy rốt cuộc cô mơ thấy cái gì, lại sợ hãi đến như vậy?" Nam chủ truy vấn.
(Bản chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận