Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 776: Thâm tình nam phối, ta nhổ vào! (length: 8133)

"Đây là điều thứ nhất, điều thứ hai là phải nói đến gia cảnh tương lai của ngươi!" Minh Nguyệt liếc nhìn ánh mắt tham lam của Phạm Đại Căn.
Nói về gia cảnh tương lai, Vương thái thái thật sự không ưng ý, nhưng không cưỡng lại được việc con trai mình yêu thích con gái nhà người ta.
"Trước kia con trai ta muốn kết hôn với Phạm Đình Đình, ta thật sự không đồng ý, con trai ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhậm chức tại công ty lớn, tướng mạo tuấn tú lịch sự, còn loại cô nương nào mà không tìm được!"
"Có thể hắn hết lần này tới lần khác lại chọn Phạm Đình Đình, vì con trai, cha mẹ như chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp, ngài nói có đúng không." Minh Nguyệt ra vẻ bất đắc dĩ.
Vương thái thái vô cùng đồng cảm, gật đầu.
Gia đình làm ăn như bọn họ, con trai ở bên ngoài chơi bời thế nào cũng được, kết hôn vẫn phải tìm con dâu môn đăng hộ đối, cường cường liên thủ mới tốt.
Minh Nguyệt lại nói: "Làm cha mẹ không lay chuyển được con cái, nếu đã có tình cảm thì cứ kết hôn đi, chúng ta không thể so với ngài tài đại khí thô, vì con cái kết hôn mà ta dốc hết sở hữu."
"Đưa 50 vạn sính lễ, mua nhà mua xe còn thêm tên nhà gái, đã đủ thành ý, con cái sau khi sinh ra đều do ta chăm sóc, càng không hề sai sử con dâu nửa phần, ta móc tim móc phổi lại đổi lấy kết quả này, ngài nói thử hỏi ai mà không tức!"
Vương thái thái lại lần nữa gật đầu, đột nhiên cảm thấy Minh Nguyệt muốn bồi thường cũng có thể chấp nhận, "Con của cô được cô nuôi dưỡng rất tốt, ta kỳ thật rất cảm kích!"
"Có thể là có hiểu lầm gì đó, ta thay mặt con trai ta xin lỗi các người!"
"Xin lỗi thì không cần, loại chuyện này một cây làm chẳng nên non, ta muốn nhắc nhở một câu, cô gái Phạm Đình Đình kia tâm cơ rất sâu!" Có cơ hội liền cho nữ chủ uống thuốc nhỏ mắt.
Vương thái thái như có điều suy nghĩ, "Vậy ngài nói sự tình thứ hai đi?"
"Ai, nói ra cũng không sợ người chê cười, con trai ta ly hôn sau đó đi nơi khác phát triển, hai vợ chồng già chúng ta chuyển về nông thôn sống."
"Không ngờ tới người nhà ta, lại cùng thông gia cũ ở chung một chỗ, còn bị bố của thông gia cũ đả thương đến nhập viện rồi!"
Từ từ, Vương thái thái đột nhiên cảm thấy chính mình muốn vuốt một vuốt, Minh Nguyệt khéo hiểu lòng người, bèn uống trà, cho bà ta thời gian.
"Chồng của cô và mẹ của Phạm Đình Đình? Là ý này đúng không!"
Minh Nguyệt đau khổ xấu hổ, "Ai có thể ngờ tới bọn họ là mối tình đầu của nhau!"
Cuộc đời cẩu huyết này! Vương thái thái đồng tình nhìn Minh Nguyệt.
"Ai, tuổi đã cao, ta đã nghĩ thoáng rồi, yêu đương thế nào thì mặc kệ, người bị thương quá nặng cần bồi thường, hắn không lo liệu được nên nhờ ta đến tìm con rể tương lai, vì vậy mới mạo muội tới cửa!"
Lại là đòi tiền, nhưng cọc chuyện thứ hai hoàn toàn không giống cọc chuyện thứ nhất, nghe thôi đã làm người ta buồn nôn!
Vương thái thái không muốn nhìn vẻ mặt tham lam của Phạm Đại Căn, nhíu mày, thật sự muốn kết thân với loại người này sao?
Minh Nguyệt thở dài, "Nếu như ta là ngài, ta sẽ trịnh trọng suy xét, cháu trai thì có thể giữ, còn về phần con dâu. . ."
Minh Nguyệt cố ý bỏ lửng, "Lão Lôi nhà ta còn đang nằm viện chờ dùng tiền, ngài xem nếu thuận tiện. . ."
"Không thành vấn đề!" Vương thái thái không thiếu chút tiền này, trực tiếp chuyển cho Minh Nguyệt hai trăm vạn.
Người có tiền đúng là sảng khoái, Minh Nguyệt sung sướng, "Vậy ta xin cáo từ, cứ để cho con gái hắn tiếp đãi thông gia tương lai đi!"
Phạm Đình Đình trở về, thấy phụ thân lại ở Vương gia, còn sờ mó lung tung, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm, vừa sợ vừa giận, "Cha, sao cha lại tới đây!"
"Ta không thể tới sao?" Phạm Đại Căn trước mặt người khác thì nhát gan, nhưng trước mặt con gái lập tức có khí thế.
"Con thật có mắt nhìn, tìm được gia đình có tiền như vậy, bây giờ nhà chúng ta có thể hưởng phúc rồi!" Trong mắt hắn tràn đầy tính toán.
Vương Vĩ nhìn thấy phụ thân của Phạm Đình Đình thì không kiên nhẫn, liền để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
"Cha làm sao tìm được tới đây?"
"Mẹ chồng của con mang đến!"
"Ai?"
"Mẹ chồng trước của con nha!"
Trong lòng Phạm Đình Đình cuộn sóng, "Cha vì sao lại cùng bà ta tới đây, bà ta tới đây làm gì?"
"Người ta giúp con chăm sóc con ba năm, tới đòi tiền công!" Phạm Đại Căn không hề cảm thấy Minh Nguyệt quá đáng.
Phạm Đình Đình thầm nghiến răng, biết ngay lão thái bà kia sẽ không bỏ qua cho nàng, Phạm Đại Căn cười hì hì, "Mẹ chồng tương lai của con thật hào phóng, mí mắt không hề chớp liền đưa tiền!"
"Vậy cha tới làm gì, con đã cho cha tiền rồi mà."
Phạm Đại Căn không hề xấu hổ, "Trách mẹ con, cái lão tiện nhân kia, suốt ngày léng phéng, lại cùng Lôi Tự Cường ở cùng một chỗ bị vợ hắn bắt gian, ta tức quá đánh hắn, không ngờ tới lão già đó lại phải nhập viện!"
"Tiền con đưa không đủ bồi thường, nên chỉ có thể tới tìm con." Kỳ thật số tiền Vương thái thái đưa đã bao gồm tiền thuốc men, Phạm Đại Căn là chờ đợi cơ hội có thể đòi thì sẽ đòi thêm.
Phạm Đình Đình sắp khóc đến nơi, "Vì sao mọi người cứ luôn ngáng chân con, cha cho rằng Vương gia giàu có nên con tới đây để hưởng phúc sao?"
"Nhà người ta tìm loại con dâu nào mà không được, nếu không phải nể mặt đứa nhỏ, bọn họ chắc chắn không đồng ý cho con vào cửa, cha không thể yên tĩnh một chút sao."
"Hỗn láo! Sao lại nói chuyện với cha con như vậy!" Phạm Đại Căn nổi giận đùng đùng.
Đã bế cháu trai về rồi, lẽ nào nhà hắn còn không cho con gái vào cửa, hắn không có gì phải sợ.
"Vương gia có tiền, bảo Vương Vĩ mua cho chúng ta một căn biệt thự, vừa vặn làm hàng xóm với con, sau đó lại chuyển em trai con đến trường quý tộc trong thành phố!"
Ý nghĩ kỳ lạ như vậy, Phạm Đình Đình sắp tức ngất, "Cha, con cầu xin cha đừng gây thêm phiền phức nữa, con sống không dễ dàng!"
"Con không dễ dàng! Cha mẹ từ bé đến lớn nuôi con khôn lớn, con nên báo đáp! Nếu con không đáp ứng thì ta sẽ không đi!" Phạm Đại Căn không nói lý lẽ.
Không biết Phạm Đình Đình đã dỗ dành thế nào, cuối cùng Phạm Đại Căn cũng hài lòng rời đi, Vương Vĩ và mẹ hắn càng thêm ác cảm với Phạm Đình Đình.
Minh Nguyệt tâm tình vui vẻ trở về, Lôi Tự Cường nhìn thấy nàng, hai mắt tóe lửa, giận mắng, "Cô dựa vào cái gì mà bán nhà của ta, trả lại tiền cho ta!"
Minh Nguyệt thẳng tay thưởng cho hai người bọn họ hai cái tát, dù sao thì người này hiện tại còn đang bị thương, đánh vào chỗ khác có thể sẽ toi mạng.
Mặt Lôi Tự Cường sưng vù lên, vừa sợ vừa giận, "Cô, cô không sợ ta báo cảnh sát sao."
"Cứ việc báo, cảnh sát tới, ta sẽ nói ngươi trộm vợ người khác bị đánh, có sẵn giấy chứng nhận thương tích của bệnh viện!"
"Cô, cô! Ta nói là hiểu lầm, không thể yên tĩnh sống qua ngày sao!" Lôi Tự Cường run rẩy vì giận, đành phải bất đắc dĩ cầu xin.
"Ai mà không muốn sống những ngày bình thường, là do các ngươi không yên, tình nhân cũ thế nào không đến?" Minh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười.
Lôi Tự Cường âm thầm nghiến răng, "Chúng ta hồi trẻ có một đoạn tình cảm, đã sớm buông xuống rồi, vì cái gì cô vẫn cứ giữ mãi không buông!"
"Không phải là ta giữ mãi không buông, mà là hành vi của các ngươi quá đáng ghét!" Nghĩ đến kịch bản, Minh Nguyệt cười lạnh.
Vương Phương về nhà, phát hiện chồng không có ở nhà, trong lòng bất an, lại nhớ thương Lôi Tự Cường nên chạy tới nấu cơm cho hắn, phát hiện Minh Nguyệt ở nhà liền không dám đi vào.
Minh Nguyệt cười như không cười, "Nếu đã tới, tại sao lại không vào, Tự Cường ca của ngươi còn đang chờ được chăm sóc kìa!"
"Đại tỷ, ta là thật tâm thật ý tới chăm sóc đại ca, cô tuyệt đối không nên hiểu lầm!" Lão bạch hoa ủy khuất nói.
"Có ngươi chiếu cố ta còn yên tâm hơn!" Minh Nguyệt lo cho chính bản thân mình mà trở về phòng.
Vương Phương thở phào nhẹ nhõm, vào trong phòng, thấy Lôi Tự Cường sắc mặt tái mét, ôn nhu hỏi, "Tự Cường ca, anh sao vậy?"
"Người đàn bà ác độc này, ta muốn ly hôn với nàng ta, cuộc sống này một ngày cũng không thể tiếp tục nổi!" Nam nhân tức giận đập giường.
Vương Phương đôi mắt chớp động, "Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, đừng hở một tí là nói đến ly hôn."
"Không ly hôn, ta một ngày cũng không sống nổi, người đàn bà ác độc này bán nhà của ta, còn nắm hết tiền trong tay, không ly hôn, sớm muộn gì ta cũng c·h·ế·t trong tay ả!"
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận