Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 607: Tỷ tỷ là thánh mẫu (length: 8349)

"Sao có thể chứ, Vương đại bá là người tốt, sợ nhà chúng ta lâu ngày không có người ở sẽ xảy ra vấn đề, nên bác ấy mới nguyện ý trông nhà giúp chúng ta mà không đòi hỏi bất cứ điều gì." Thánh mẫu tỷ tỷ lập tức giải thích.
Minh Nguyệt cười lạnh nhạt: "Vậy ta cần phải cảm ơn bác ấy, bất quá nhà của ta không cần người khác trông coi, tránh để đến lúc đó xảy ra chuyện gì lại khó nói rõ ràng."
"Sao lại thế được? Vương đại bá nói bác ấy vẫn nhớ ta đã từng giúp đỡ, kỳ thật đều là việc nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng bác ấy là người có ơn tất báo, chỉ là không có năng lực, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể giúp chúng ta trông nhà, tẫn chút sức mọn coi như báo đáp."
Thích Kiêu Dương khiêm tốn nói: "Kỳ thật ta giúp người khác cũng không phải vì muốn báo đáp, chỉ là Vương đại bá có lòng tốt, vừa vặn nhà bác ấy đông người ở không hết, để bác ấy tới trông nhà giúp chúng ta không phải là nhất cử lưỡng tiện sao!"
"Không cần!" Minh Nguyệt không muốn dây dưa với người mặt dày, vị thánh mẫu này dẫn tới không chỉ có một nhà Vương đại bá, những kẻ đánh tiếng mình đáng thương để đến cửa chiếm tiện nghi không phải ít.
Đợi các nàng rời đi, ai biết có kẻ mặt dày nào đó nạy khóa cửa, tu hú chiếm tổ chim khách hay không.
Minh Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nói: "Ta quyết định bán căn nhà này, như vậy ngươi cũng không cần bỏ học đi làm, chúng ta đều có thể đi học."
"A?" Thích Kiêu Dương đã hạ quyết tâm hy sinh bản thân để cứu vớt muội muội, không ngờ muội muội đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng có nghĩa là nàng vẫn còn cơ hội học đại học, không khỏi kinh ngạc mừng rỡ.
"Nhưng căn nhà này là thứ cuối cùng cha mẹ để lại, ngươi nhất định phải bán đi sao?"
Minh Nguyệt tỏ vẻ vì nàng mà suy nghĩ: "Trước kia là ta quá ích kỷ, không thể vì chút kỷ niệm này mà bỏ lỡ tiền đồ của tỷ tỷ, vẫn nên bán đi thì hơn, có tiền đi học còn có thể giúp đỡ người nghèo, ta nghĩ cha mẹ trên trời có linh thiêng cũng sẽ tán thành."
Đây chính là dự tính ban đầu của Thích Kiêu Dương, vui mừng nói: "Minh Nguyệt, ngươi có thể nghĩ thông suốt vậy thì tốt quá, ngươi yên tâm, tỷ tỷ sau này đi làm nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, rồi mua lại nhà của chúng ta!"
Minh Nguyệt trong lòng cười lạnh, trong kịch bản, nữ chủ cuối cùng gả vào hào môn, trong tay có tiền cũng không thấy nàng mua lại căn nhà cũ, có thể thấy lời nàng nói không thể tin được.
"Nếu ngươi đã đồng ý bán nhà, vậy ta bây giờ sẽ đi tìm A Cổ, hắn quen biết nhiều người, nhờ hắn giúp bán nhà."
Minh Nguyệt bĩu môi, nhìn nàng hăm hở ra cửa, quay đầu liền liên hệ với một công ty môi giới bất động sản.
Nhà ở vị trí tốt, diện tích rộng, bên môi giới bất động sản sau khi xem xét đã đưa ra mức giá ước tính, cao hơn rất nhiều so với trong kịch bản.
Lúc này, Thích Kiêu Dương đã tìm được A Cổ, mặt mày hớn hở nói: "A Cổ, ta có chuyện muốn nhờ anh."
A Cổ đang có tâm sự, thấy nàng lập tức gạt bỏ những chuyện phiền não trong lòng sang một bên, mỉm cười rót nước cho nàng.
"Trời nắng to, xem mồ hôi em nhễ nhại kìa, ngồi xuống uống miếng nước đã."
Nhà hắn ở trong khu ổ chuột, vừa nhỏ lại vừa bẩn thỉu, hỗn loạn, Thích Kiêu Dương hoàn toàn không hề ghét bỏ, nàng lấy việc giúp người làm niềm vui, thực sự thiện lương.
Trong lòng A Cổ, nàng chính là tiên nữ trên trời, vừa yêu vừa kính, lúc ở trường đã thầm mến trộm thương, nhưng điều kiện gia đình khác biệt quá xa khiến hắn rất tự ti, không dám đến gần.
Kiêu Dương, một cô gái mỹ hảo như vậy sẽ không ghét bỏ hắn, bất kể hắn gặp khó khăn gì, người đầu tiên ra tay giúp đỡ luôn là cô gái thiện lương này.
"Chuyện gì vậy, vì em mà xông pha khói lửa ta đều không từ chối." Hắn nghiêm túc nói.
Thích Kiêu Dương cười khẽ: "Nào có nghiêm trọng như anh nói, là thế này, sắp khai giảng rồi, ta và muội muội quyết định bán nhà, muốn nhờ anh tìm người mua giúp."
Bán nhà cửa, A Cổ trong lòng cay đắng, Kiêu Dương quá tốt bụng, nguyện ý đem những gì mình có được dâng hiến mà không đòi hỏi, nếu không phải vì bà nội đột nhiên phát bệnh nặng, cần gấp tiền, nàng cũng không đến mức phải bán nhà.
Hắn hận bản thân không có bản lĩnh, kiếm không ra tiền, buồn bã nói: "Không đến mức phải bán nhà cửa chứ, hay là ta tìm người vay tiền trước rồi đưa cho em."
"Không cần, ta đã bán đồ trang sức, đủ tiền học phí và sinh hoạt cho muội muội, nhưng Minh Nguyệt không đành lòng nhìn ta bỏ học, nên mới đồng ý bán nhà để chúng ta cùng đi học."
A Cổ phẫn nộ kêu lên: "Nàng ta muốn em bỏ học đi làm để nuôi nàng ta đi học sao, dựa vào cái gì chứ!"
Hắn càng yêu thích Thích Kiêu Dương bao nhiêu, thì càng chán ghét Thích Minh Nguyệt bấy nhiêu, rõ ràng là song sinh, có cùng khuôn mặt, nhưng tính cách lại khác xa một trời một vực.
Kiêu Dương là tiên nữ thiện lương đáng yêu, còn Thích Minh Nguyệt thì luôn giữ bộ dạng cao cao tại thượng, còn hay chọc tức Kiêu Dương.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, sớm biết vậy đã nên dạy dỗ nàng ta một trận!
Không sai, nguyên chủ bị đánh cho hôn mê có liên quan đến A Cổ, nữ chủ thích giúp người làm niềm vui, không hề đề phòng người khác.
Coi A Cổ là bạn tốt, có chuyện gì cũng kể cho hắn nghe, có đôi khi phàn nàn việc mình giúp đỡ người khác nhưng muội muội lại không vui, một hai lần như vậy, ấn tượng của A Cổ về Minh Nguyệt liền trở nên xấu đi.
Lần này, bà nội hắn cần tiền gấp để cứu chữa, Thích Kiêu Dương không chút do dự cho hắn mượn tiền, trở về sau bị muội muội mắng một trận, khóc lóc bỏ chạy.
A Cổ truy hỏi, nàng không thừa nhận là hai chị em cãi nhau, nhưng hắn nhận định Kiêu Dương chịu rất nhiều ủy khuất, đau lòng lại phẫn nộ, quyết định tìm người dạy dỗ Thích Minh Nguyệt.
Kết quả, gã huynh đệ Hoàng Mao của hắn ra tay không biết nặng nhẹ, chỉ mới gõ một cái mà người đã chết, đành phải ném xác xuống giếng cạn ở ngoại ô.
Hoàng Mao là tên du côn lưu manh, quen thói trộm vặt móc túi, thấy người chết cũng hoảng sợ, trực tiếp tìm đến cửa đòi hắn đưa tiền để bỏ trốn.
A Cổ cũng luống cuống, chỉ bảo hắn đi giáo huấn một trận, không bảo hắn g·iết người.
Chỉ có thể an ủi hắn, tạm thời trốn trong nhà, chờ hắn nghe ngóng tình hình rồi tính tiếp, ai ngờ Hoàng Mao thúc giục quá, vẫn luôn đòi tiền hắn, nói nếu không đưa tiền sẽ đi tự thú, khai ra hắn mới là chủ mưu phía sau.
Mấy ngày nay A Cổ luôn lo lắng, số tiền Kiêu Dương đưa để đóng viện phí còn lại chẳng bao nhiêu, hắn lấy đâu ra tiền.
Đang lúc rối bời, bất chợt nghe Kiêu Dương nói Thích Minh Nguyệt đã trở về, nói là mình bị ngã xuống mương, nhất thời hồ đồ, chẳng lẽ Hoàng Mao cố tình lừa hắn để tống tiền?
Đi tìm Hoàng Mao chất vấn, Hoàng Mao chỉ trời thề thốt rằng người đã tắt thở bị hắn ném xuống giếng cạn, làm sao có thể tự bò ra được.
Đang cân nhắc có nên đến Thích gia để thăm dò hay không, thì Kiêu Dương lại đến nói muốn bán nhà.
Thấy hắn nổi giận, Thích Kiêu Dương vội nói: "Không liên quan đến Minh Nguyệt, là ta chủ động đề xuất, cũng là cam tâm tình nguyện, may mà Minh Nguyệt không chịu để ta chịu khổ."
"Nhà cửa là cha mẹ để lại, kỳ thật ta cũng không nỡ bán, ta là chị, có đi học hay không cũng không quan trọng, ta đã quyết định bỏ học đi làm để nuôi muội muội đi học, nhưng Minh Nguyệt không đành lòng để ta lỡ dở việc học, nên mới đề nghị bán nhà, để chúng ta đều có thể đi học."
"Đó là nơi chúng ta lớn lên từ nhỏ, chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp, kỳ thật ta thật sự không muốn bán." Nàng vừa tỏ vẻ ngọt ngào lại vừa do dự.
A Cổ nhíu mày, Hoàng Mao vẫn luôn thúc giục sau lưng, bất kể hắn nói thật hay giả, Thích Minh Nguyệt đích xác đã mất tích mấy ngày, nếu thực sự không cho hắn tiền, Hoàng Mao đi tự thú, đến lúc đó mình sẽ bị lộ tẩy.
Kiêu Dương thiện lương, nếu biết hắn là kẻ chủ mưu làm hại muội muội nàng, bất kể là vì mục đích gì, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn quan tâm đến hắn nữa, đây là điều hắn không thể chấp nhận được.
Bất kể thế nào, hắn nhất định phải có được một khoản tiền.
Trầm mặc hồi lâu, A Cổ cuối cùng cũng gật đầu: "Được, ta sẽ giúp em liên hệ người mua, em bán cho người quen có thể giá không cao lắm, nhưng hẳn là đủ cho các em tiền học phí và sinh hoạt trong vài năm."
"Tốt quá!" Thích Kiêu Dương phấn khởi, "Vậy nhờ anh cả."
(Kết thúc chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận