Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 579: Phản phái chết bởi lời nói nhiều (length: 8484)

Thấy cô gái xinh đẹp ngã xuống đất hôn mê, Vinh Thiên Hoa cảm thấy rất quen mắt, ngẫm lại, đây không phải là Đường đặc hộ đã từng có duyên gặp mặt một lần sao. Sớm biết mẫu thân chọn lựa cô gái xinh đẹp làm người đặc biệt chăm sóc Vinh Thiếu Hoa mang ý đồ gì, hắn cũng không vạch trần.
Dị mẫu đệ đệ là một kẻ ăn chơi trác táng, thích kết giao với những cô gái xinh đẹp, hắn càng không nên thân, càng có thể làm nền cho sự ưu tú của mình.
Không ngờ gia hỏa kia trực tiếp hôn mê ba năm, đến khi mọi người đều quên lãng hắn, lại đột nhiên tỉnh lại.
Ch·ú·ng phụ thân đối với hắn càng ngày càng coi trọng, thêm vào việc mẫu thân thỉnh thoảng nhắc tới sự hoài nghi của bà, Vinh Thiên Hoa mới quyết định tới đây một chuyến.
Trần Khải chậm một bước, nhìn rõ người từ trong xe bước xuống là hắn, hơi nhíu mày, nhanh chóng tiến lên muốn đỡ Đường Mỹ Nha.
"Từ từ, cô gái này ta nhận ra, ta đưa nàng về viện điều dưỡng." Vinh Thiên Hoa biết Trần Khải, một kẻ tham hoa háo sắc.
Nữ hài đột nhiên lao ra, tuyệt đối có quan hệ với hắn, dù sao cũng là người quen, không thể để cô gái rơi vào tay loại người này.
Nghĩ đến thân phận của Vinh Thiên Hoa, Trần Khải thật không dám làm gì, nghĩ đến chuyện thông đồng với cô y tá xinh đẹp, không thể để cho cọp cái trong nhà biết.
"Vinh đại thiếu nhận ra Mỹ Nha, sao ta không nghe nàng nói qua." Nhưng hắn lại không muốn dừng tay ở đây, cố ý nói thân mật, hy vọng Vinh Thiên Hoa không nên lo chuyện bao đồng.
"Nàng là người chăm sóc đặc biệt của đệ đệ ta, đem nàng nâng lên xe."
Kết quả đã rõ, hắn không có cơ hội, trơ mắt nhìn tài xế đem người khiêng lên xe, miếng thịt tới tay lại bay mất, giận dữ trở về.
Trên xe, nhìn cô gái hoàn toàn không có ý thức ở ghế sau, ánh mắt Vinh Thiên Hoa khẽ động, cô nương có tư sắc xuất chúng như vậy, vậy mà tiểu tử kia lại không coi trọng!
Minh Nguyệt tu luyện xong, thông qua khôi lỗi người giấy hiện trường quan sát, quả nhiên là nghiệt duyên c·ắ·t không đ·ứ·t a!
Nam chủ là kẻ Đào Minh Nguyệt cần t·iê·u d·iệ·t, nữ chủ là mấu chốt chèo chống thế giới trong sách, không thể c·h·ế·t, có thể giày vò.
Là một người có tu vi cao, Minh Nguyệt không thích tự mình ra tay, chuyển sang suy nghĩ cách hay hơn.
Quyết định làm cho bọn họ một loại phù chú đặc biệt, nạp liệu hảo vận phù.
Vận may của một đời người là có hạn, có thể dùng pháp thuật tập trung những vận may nhỏ trong từng giai đoạn, làm người ta trong thời gian ngắn mọi việc đều thuận lợi.
Hảo vận phù này có thời hạn hiệu lực khoảng một tháng, Minh Nguyệt quyết định cho mỗi người bọn họ một tấm hảo vận phù, đương nhiên nàng sẽ không thật sự tốt bụng, là phiên bản cải tiến.
Trúng phù triện đặc chế, hai người trong vòng một tháng sẽ có vận khí bùng nổ, nhưng có một điều kiện tiên quyết, nam nữ chủ không thể tiếp xúc.
Chỉ cần bọn họ ở cùng nhau, công hiệu phù triện lập tức đảo ngược, vận may biến thành vận rủi.
Nam nữ chủ đều là người có đại khí vận, nữ chủ có chủ thần bảo hộ, vận rủi nhiều nhất là đi đường trẹo chân, uống nước bị nghẹn.
Nam chủ không có chỗ dựa, có khí vận cũng không chịu nổi bị nữ chủ khắc, sẽ gặp vận rủi gấp bội, tai nạn xe cộ bị thương đều là chuyện nhỏ, hy vọng hắn có thể chống đỡ lâu một chút.
Chủ ý này rất hay, Minh Nguyệt lập tức bắt tay vào vẽ bùa, tu vi tăng lên, trực tiếp dùng linh khí hư không chế tạo, để tăng cường hiệu quả, còn nhịn đau ép ra một giọt t·i·n·h huyết, hiệu quả nạp liệu hảo vận phù tăng gấp bội.
Chuẩn bị xong, Vinh Thiên Hoa mang Đường Mỹ Nha tới, ôm mỹ nhân ướt đẫm, hắn có chút tâm viên ý mã. (ý chỉ tim như vượn nhảy, ý như ngựa chạy, không kiểm soát được)
"Thiếu Hoa, Đường đặc hộ đột nhiên hôn mê, đưa đến chỗ ngươi nghỉ ngơi một chút." Đem người đặt trên sofa, chu đáo đắp lên chăn mỏng.
Minh Nguyệt không so đo việc hắn đ·ả·o kh·á·c·h thành chủ, trực tiếp rung chuông thông báo nhân viên y tế đến.
"Nhật lý vạn ky (bận trăm công nghìn việc) bận rộn như vậy, sao có thời gian đến chỗ ta?"
Vinh Thiên Hoa thấy thiếu niên tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không còn dáng vẻ u ám phản nghịch trước kia, có chút không vui.
Lộ ra nụ cười thân thiết, "Ngươi vẫn luôn không về nhà, cha lo lắng, bảo ta đến xem ngươi, ôn tập công khóa thế nào rồi?"
Minh Nguyệt cười rạng rỡ, "Bất cứ lúc nào đi học cũng không có vấn đề."
Bác sĩ Lý mang y tá vội vàng chạy đến, "Vinh thiếu gia có yêu cầu gì không?"
Minh Nguyệt hướng ghế sofa bĩu môi, "Là Đường đặc hộ có chuyện!"
Bác sĩ Lý còn chưa lên tiếng, y tá trưởng đi cùng hắn bất mãn nói, "Cô ta sao lại ở đây? Cô ta phụ trách Giang phu nhân khiếu nại mấy lần tìm không thấy người, hóa ra chạy đến đây."
Y tá trưởng ghét nhất người làm việc không tốt, Đường Mỹ Nha gần đây có thái độ làm việc qua loa, thường bị khiếu nại, trong giờ làm việc chạy đến đây, hẳn là cô ta thật sự có ý định trèo cao, tiếp cận công tử nhà giàu.
Bác sĩ Lý nhanh chóng kiểm tra, "Không có việc gì, người rất nhanh sẽ tỉnh."
Y tá trưởng lập tức nói: "Tôi bảo người đưa cô ta về phòng nghỉ ngơi."
Vừa dứt lời, Đường Mỹ Nha đột nhiên ưm một tiếng, tỉnh lại, mở mắt ra dường như không ý thức được mình đang ở đâu.
Ánh mắt lưu chuyển liền rơi xuống người Vinh Thiên Hoa, đúng là tình nhân trong mộng của nàng.
Gương mặt Đường Mỹ Nha trắng bệch trong nháy mắt ửng hồng, chẳng lẽ ta vẫn còn đang trong mộng?
"Không có việc gì, Tiểu Đường, cô phải chú ý nghỉ ngơi." Bác sĩ Lý dặn dò, nàng căn bản không nghe thấy.
Nàng không phản ứng, y tá trưởng bất mãn đẩy nàng, "Không có việc gì thì mau đi làm việc đi."
Đường Mỹ Nha trong nháy mắt bừng tỉnh, lại nhìn người đứng thẳng ở cửa sổ đúng là Minh Nguyệt như cười mà không phải cười, rốt cuộc hoàn hồn.
Nhớ tới việc trước đó hoảng sợ làm ướt quần áo, lại bị Trần Khải dây dưa, liều mạng chạy ra ngoài đụng phải một chiếc xe, sau đó liền mất đi tri giác.
Hẳn là Vinh đại thiếu đã cứu nàng, đưa đến đây, nghĩ tới kế hoạch của ca tẩu, cảm xúc dâng trào, hẳn là bọn họ có thiên định nhân duyên, căn bản không cần tính toán.
Cố ý yếu ớt nói, "Y tá trưởng, ta gần đây quá mệt mỏi, không để ý, có thể xin nghỉ nửa ngày không?"
"Hôm qua mới xin nghỉ, sao lại xin nghỉ nữa!" Y tá trưởng từng trải, liếc mắt cũng nhìn ra ánh mắt nàng luôn hướng về phía Vinh đại thiếu, ánh mắt hàm xuân rõ ràng là muốn câu dẫn người.
Ác thanh ác khí nói: "Thôi, cô về nghỉ ngơi đi!"
Đường Mỹ Nha giả bộ không chống đỡ nổi, lảo đảo đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, "Ta nhớ là bị ngất ở bên ngoài, là Vinh thiếu cứu ta sao!"
Minh Nguyệt còn muốn xem náo nhiệt, cười tủm tỉm nói: "Hẳn là phải cảm tạ đại ca ta, là hắn ôm cô vào, hắn là ân nhân cứu mạng của cô!"
Lời này gãi đúng chỗ ngứa, Đường Mỹ Nha ngượng ngùng nhìn Vinh Thiên Hoa, "Đa tạ ngài ra tay cứu giúp!"
Cô gái xinh đẹp ngượng ngùng, e sợ nhìn lén hắn mấy lần, Vinh Thiên Hoa sao không rõ ý tứ của nàng.
Cô gái là loại hình hắn yêu thích, yếu đuối nhưng mang theo sự kiên cường, Vinh Thiên Hoa ôn hòa cười nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, cô không thoải mái có thể nghỉ ngơi thêm một chút."
"Như vậy có phải quá làm phiền không." Đường Mỹ Nha đôi mắt ngập nước nhanh chóng liếc hắn một cái.
Y tá trưởng lạnh lùng nói: "Biết làm phiền còn cố tình ở lại, không thoải mái thì ta có thể đỡ cô trở về."
Minh Nguyệt lên tiếng, "Đường đặc hộ cũng coi như người quen cũ, cứ để cô ấy ở lại đi."
Chủ nhân lên tiếng, bác sĩ Lý và y tá trưởng cáo từ.
Đường Mỹ Nha lòng tràn đầy vui vẻ, nếu như nói nàng đã từng có ác cảm với Minh Nguyệt, lúc này lại tràn ngập cảm kích.
Minh Nguyệt xoay người rót hai chén nước, một ly đưa đến trước mặt Vinh Thiên Hoa, "Đại ca tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm đệ đệ, mời uống nước."
Vinh Thiên Hoa căn bản sẽ không uống, thuận tay nhận lấy ly nước, Minh Nguyệt xoay người lại, đem chén nước khác đưa đến tay Đường Mỹ Nha.
"Đường đặc hộ chiếu cố ta ba năm, không có công lao cũng có khổ lao, uống chén nước bồi bổ đi!"
Đường Mỹ Nha quả thực là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội vàng nhận lấy nước uống, thấy nàng uống một hơi cạn sạch, Vinh Thiên Hoa theo bản năng cũng uống.
Hảo vận phù vào bụng, Minh Nguyệt vui vẻ, "Aiya, Đường đặc hộ sao lại mặc quần áo ướt, sẽ bị bệnh mất, đại ca đã anh hùng cứu mỹ nhân thì nên làm việc tốt cho trót, phiền anh đưa Đường đặc hộ về ký túc xá đi!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận