Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 864: Trao đổi nhân sinh (length: 8147)

Đám lưu manh nhỏ bé, luôn bị bọn họ khinh khi chèn ép, vậy mà dám động thủ. Đây rõ ràng là khiêu khích quyền uy của hắn, Mao ca - kẻ cầm đầu, trực tiếp giơ chân đạp vào ngực Minh Nguyệt.
Ánh mắt Minh Nguyệt lạnh lẽo, nhanh chóng buông cái nắp, kéo tên du côn đang kêu gào quái dị về phía trước. Một chân kia của Mao ca trực tiếp đạp vào mông hắn.
Tên du côn ôm cổ tay nhe răng trợn mắt, đau đớn khóc lóc, "Ai nha, Mao ca, huynh nhìn cho kỹ vào, huynh đạp trúng mông của ta rồi!"
Mao ca nổi giận, "Đồ không có mắt, cút sang một bên. Lão tử hôm nay phải xử lý tên nhóc con này!"
Hắn vuốt tóc, lộ ra vẻ mặt hung tợn, chuẩn bị dạy dỗ Minh Nguyệt.
Loại lưu manh đầu đường này, Minh Nguyệt không thèm để vào mắt. Dù cho thân thể hiện tại của nguyên chủ bị thương nặng chưa lành, thì đối phó bọn chúng cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Trong phút chốc liền đánh cho mấy tên mặt mũi bầm dập, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Thân thể quá yếu, tùy tiện động thủ liền không khỏi hụt hơi, buồn bực. Minh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống thềm đá, nhìn đám du côn thảm hại.
"Có phục hay không?"
Đám lưu manh bị đánh một trận tơi bời đều ngây ra, tình huống gì vậy, tên nhóc con này sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Ngay cả Mao ca, kẻ có thể đánh nhất, cũng bị hắn đánh ngã. Bành Minh Nguyệt nhìn gầy gò, nhưng nắm đấm thật hung ác, cảm giác xương cốt trên người đều bị hắn đánh cho tan ra thành từng mảnh.
So với những kẻ khác, tên đầu sỏ lưu manh Mao ca là thảm nhất. Máu mũi chảy ròng ròng, vành mắt thâm tím, bị Minh Nguyệt đạp một chân trúng bụng. Lúc này bụng đau như sông cuộn biển gầm, làm hắn liên tục hít không khí.
Hắn là du côn, xương cốt cứng cỏi, không thể chịu thua, gắng gượng chống đỡ, quát mắng: "Xú tiểu tử, dám đánh lén. Xem ta xử lý ngươi như thế nào!"
Cố gắng mấy lần, nhưng hắn không thể nào đứng dậy được. Không chỉ mình hắn, mà mấy tên côn đồ khác cũng đều nằm sấp trên đất.
Đám lưu manh đánh nhau là chuyện thường ngày, trước đây cũng không phải chưa từng bị thương. Không hiểu sao hôm nay chân lại không có chút sức lực, đứng không nổi.
"Mấy đứa các ngươi, mau tới đỡ ta!" Mao ca bực dọc nói.
Mấy tên kia mặt mày ủ rũ, "Mao ca, không ổn rồi, chân của ta không có chút sức lực nào, đứng không dậy nổi."
"Ai nha, ta cũng vậy. Hai cái chân nhũn ra, khó chịu quá."
"Còn ta nữa, vừa dùng sức thì hai chân lại vừa xót vừa tê, làm sao bây giờ?"
Mọi người đều nói vậy, Mao ca cũng hoảng loạn, ngoài mạnh trong yếu trừng Minh Nguyệt, "Có phải ngươi giở trò quỷ không?"
Minh Nguyệt lười biếng cười, "Là ta đó. Trước kia ta không muốn tính toán với các ngươi, hôm nay các ngươi lại tự tìm đến chỗ c·c·h·ế·t, vậy thì ta sẽ không nương tay."
"Ngươi... Ngươi đừng có hù dọa ta. Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì làm sao có thể nhịn đến hôm nay. Nhất định là có người giúp ngươi, là ai, mau cút ra đây!"
Mao ca bực dọc, nhìn hai bên. Giữa trưa, trên đường vốn không có nhiều người, dù có mấy đứa trẻ con, thấy đám lưu manh đánh nhau cũng sớm bỏ chạy.
Thân thể còn đang trong quá trình dưỡng thương, Minh Nguyệt tạm thời điểm huyệt trên chân bọn họ, một lát sau sẽ tự động hồi phục.
Những tên này ức h·i·ế·p kẻ yếu, cần phải nhận trừng phạt. Minh Nguyệt nhặt một cành cây khô, đi đến trước mặt mấy người.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, dám đụng đến một sợi lông của ta, lão tử nhất định sẽ t·r·ả ·t·h·ù!" Mao ca gào thét.
Minh Nguyệt vung cành cây, đánh một trận đòn phủ đầu lên hắn. Đòn đánh rất khéo léo, không thấy vết thương rõ ràng, nhưng đau đớn thì chân thực.
Mao ca tự nhận là một đấng nam nhi cứng cỏi, nhưng cũng không nhịn được, kêu rên thảm thiết. Mấy tên đàn em nhìn thấy, run như cầy sấy.
Minh Nguyệt không phân biệt đối xử, sau khi đã dạy dỗ tên cầm đầu, đến lượt mấy tên đàn em phía dưới.
"Những khoản tiền các ngươi cướp của ta trước kia, mau giao trả lại. Ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống." Vừa vặn đang kẹt tiền, bọn chúng đưa tới cửa thì không khách khí.
"Tiền gì? Lão tử không có tiền!" Mao ca chết cũng không chịu nhận, Minh Nguyệt dùng nhánh cây xoát xoát, điểm mấy chỗ huyệt vị của hắn.
Mao ca chỉ cảm thấy toàn thân giống như có vạn con kiến đang gặm cắn, loại tư vị này thật sự quá mức chua xót, làm cho người ta nhịn không được muốn lăn lộn tại chỗ.
"Thật khó chịu a! Ta chịu không nổi nữa."
"Trả tiền, cộng thêm cả lãi, không thì ta sẽ làm cho ngươi nếm thử tư vị thoải mái hơn nữa." Minh Nguyệt cười nham hiểm.
Mao ca không chịu nổi, nước mắt nước mũi giàn giụa, "Ta, ta trả tiền, đừng giày vò ta nữa."
Minh Nguyệt cười tủm tỉm, "Tư vị không tệ đúng không? Nói thật cho ngươi biết, đây là điểm huyệt công phu, bị ta điểm trúng, sống không bằng c·h·ế·t."
Đám lưu manh đầu đường, trừ số ít hung ác đến cùng cực, trời sinh x·ấ·u xa, đại bộ phận đều là những kẻ trung nhị phản nghịch. Bọn chúng thường ảo tưởng một ngày nào đó sẽ có được bí kíp võ công, luyện thành tuyệt thế võ công, xưng bá thiên hạ.
Hóa ra là điểm huyệt công phu. Không trách trước giờ Bành Minh Nguyệt yếu đuối dễ bị bắt nạt, đột nhiên thay đổi lợi hại như vậy, điểm huyệt... Chẳng lẽ hắn có được bí kíp võ công?
Đám lưu manh trong phút chốc quên đi đau đớn, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Mao ca là người thấm thía nỗi khổ của điểm huyệt, hắn là người có thể lĩnh hội rõ nhất, vội vàng nói: "Đại hiệp, tha mạng, xin mau giúp ta giải huyệt. Ta nguyện ý bái ngài làm thầy!"
Thu nhận đàn em là một lựa chọn không tồi. Minh Nguyệt không thích kiếm tiền theo kiểu vất vả khổ sở. Đám lưu manh trong kịch bản đã từng khinh khi nguyên chủ, nếu tự động dâng tới cửa, vậy thì miễn cưỡng thu nhận làm tay sai cũng được.
Cành cây trên tay tùy ý điểm mấy cái lên người bọn chúng. Trong nháy mắt, loại đau đớn tê dại kia biến mất.
Mao ca từ trước tới nay chưa từng thấy thoải mái như vậy. Không kịp lau mồ hôi trên đầu, học theo tư thế ôm quyền của các đại hiệp trên tivi, quỳ lạy Minh Nguyệt, "Sư phụ, xin nhận đệ tử một lạy!"
Minh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, những người khác cũng đã kịp phản ứng, học theo Mao ca, mở miệng gọi "đệ tử".
Minh Nguyệt cười nham hiểm, "Các ngươi nhất định phải bái sư sao?"
"Đúng! Xin sư phụ hãy thu nhận đệ tử." Mao ca đã nếm mùi nên lập tức trả lời, ảo tưởng rằng mình học được tuyệt thế võ công sẽ oai phong lẫm liệt như thế nào.
Đặc biệt là cái môn điểm huyệt công phu kia, chỉ có võ lâm cao thủ trong phim ảnh mới có. Chờ hắn học được, nếu có ai dám chọc hắn, một ngón tay điểm qua, đảm bảo muốn sống không được, muốn c·h·ế·t không xong, càng nghĩ càng thấy đẹp.
Mấy tên đàn em khác cũng đầy khao khát, "Chúng ta cũng muốn học!"
"Môn công phu này của ta, chỉ có người bản tính thuần lương mới xứng đáng. Các ngươi ngày thường trộm cắp, ức h·i·ế·p kẻ yếu, đều là người xấu, không phù hợp tiêu chuẩn thu đồ của ta."
Mao ca lập tức giải thích, "Trước kia là chúng ta lầm đường lạc lối, cũng chỉ là trộm vặt, lừa tiền trẻ con, không tính là kẻ đại gian đại ác."
"Đúng vậy, cái gọi là quay đầu là bờ, chúng ta từ nay về sau sẽ thay đổi triệt để, làm người tốt, cầu sư phụ thu nhận chúng ta!"
Đám lưu manh này không lớn hơn nguyên chủ là bao, bọn chúng kiếm sống tại trường học, nhưng lại không chịu học hành đàng hoàng, còn nguyên chủ muốn đi học nhưng khổ vì không có tiền, thật là bất công!
"Ta tạm thời chưa muốn thu đồ, còn phải xem biểu hiện."
"Sư phụ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, làm một người chính trực!" Mao ca là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
"Đừng gọi sư phụ, gọi lão đại đi!" Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Thế giới lưu manh, kẻ thắng làm vua. Bản thân đã bị đánh bại, đám lưu manh vui vẻ phục tùng, gọi Minh Nguyệt là lão đại.
"Tiền trước kia lừa của ta đâu?" Minh Nguyệt bĩu môi hỏi.
Mao ca vội vàng nói, "Là tiểu nhân có mắt không tròng, chúng ta lập tức trả tiền!"
Mấy người móc hết hầu bao, góp được mười mấy đồng, "Số này ngài cầm trước, chúng ta sẽ về góp thêm, nhất định sẽ trả đủ cả gốc lẫn lãi."
"Không phải muốn ăn kem sao? Chỗ này cầm hết đi, chia nhau đi."
"Đồ của lão đại, sao dám tự tiện lấy." Mao ca trước kia từng làm đại ca, có thể hiểu được tâm tình của người làm đại ca.
"Vậy thì đem chỗ kem này đi bán, tiện thể mua ít đồ ăn mang về, biết nhà ta ở đâu rồi chứ?"
"Biết, biết, ta đưa ngài về!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận