Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần

Mau Xuyên Mục Tiêu Xử Lý Chủ Thần - Chương 63: Lão không sở y (length: 8024)

Trên đường trở về, Minh Nguyệt tranh thủ ghé mua mấy món bánh bao, vừa bước vào cửa nhà.
Vốn định tối nay nhịn ăn, dù sao nàng cũng không đói bụng, còn đám "bạch nhãn lang" kia đói hay không, chẳng liên quan gì đến nàng!
Không ngờ nàng vừa buông tay mặc kệ, thế mà đám gia hỏa này cũng tự kiếm được đồ ăn thức uống.
"Nương! Nương về rồi, mau rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi!" Nhị Nữu mắt sáng long lanh.
"Tỷ tỷ ở sau vườn tìm được một quả bí đỏ, tối nay có món bí đỏ hầm bánh bột ngô!"
"Bột ngô ở đâu ra? Cha các ngươi mua?"
"Cha mượn hàng xóm mười cân!"
Minh Nguyệt cười lạnh, đã đoán được, rửa tay xong liền an vị vào bàn chờ ăn.
"Nương về rồi, cơm canh chuẩn bị xong cả rồi!" Lão đại Ái Quốc từ trong bếp đi ra.
Minh Nguyệt ngạc nhiên, trong ký ức của nguyên chủ, ba đứa con trai chưa từng vào bếp, "Ngươi nấu cơm?"
Ái Quốc có chút cẩn thận dè dặt, "Ta chỉ đi phụ một tay thôi!"
Lúc múc bột thì hào phóng, giờ nấu cơm xong, sợ cha mẹ mắng!
Cười nịnh, "Nương, lần đầu ta nấu cơm không quen tay, lỡ múc nhiều bột ngô, bánh bột ngô ăn không hết có thể để dành sáng mai ăn!"
Minh Nguyệt hiểu rõ, 5% tiến độ là ở chỗ này! Cười cười, "Nhiều mấy cũng ăn hết, không sao!"
Thấy nương không mắng, Tôn Ái Quốc trong nháy mắt vui mừng, liền gọi các em chuẩn bị ăn cơm.
Tôn Hữu Điền đói không chịu nổi, đang nằm nghỉ trên giường, nghe gọi ăn cơm, liền ngồi dậy vào chỗ quen thuộc.
"Ngửi thấy mùi bí đỏ, bí đỏ ở đâu ra?"
Nhị Nữu vội vàng lấy bát đũa cho cha, "Đại tỷ tìm thấy ở dưới giàn dưa trong hậu viện!"
Đại Nữu bưng một chậu sứ lớn, bên trong đựng đầy ắp bí đỏ hầm.
Cô bé này không giống Minh Nguyệt, chẳng nỡ cho nhiều dầu, bất quá bí đỏ hầm ít dầu cũng vẫn ngon.
Nhị Nữu lại bưng ra nửa giỏ bánh bột ngô.
Tôn Hữu Điền liếc qua, "Làm nhiều vậy làm gì, không phải bảo các ngươi ăn dè sẻn sao?"
Đại Nữu mặt mày ủ rũ, không dám lên tiếng.
Minh Nguyệt cười lạnh, "Nhiều gì mà nhiều! Không thấy bao nhiêu người à, đều ngồi xuống ăn cơm!"
Việc thiện không ai nhường, trước tiên lấy một cái bánh bột ngô, rồi cầm đũa lên ăn.
Lũ trẻ thấy nương không quản mình, cho rằng nàng còn giận!
Đại Nữu lấy lòng đưa cho Tôn Hữu Điền, rồi mới cùng các em mỗi người một cái ăn.
Bánh bột ngô chấm bí đỏ, cả nhà ăn uống vui vẻ.
Minh Nguyệt một hơi ăn bốn cái bánh, lũ trẻ thấy nương ăn uống thoải mái, thì còn khách khí làm gì?
Ăn vừa nhanh vừa ngấu nghiến!
Tôn Hữu Điền cũng đói lả, cả nhà tranh nhau ăn như sói đói, chẳng mấy chốc, bánh bột ngô hết sạch, nồi bí đỏ cũng cạn đến giọt canh cuối cùng.
Liên tục mấy bữa được ăn no nê, Tôn Hữu Điền rót một tách trà, ưỡn bụng nói, "Ai nha, thế này mới là cuộc sống chứ!"
Lũ trẻ cũng nở nụ cười thỏa mãn.
Minh Nguyệt mặt không biểu cảm, "Sau này việc nấu cơm giao cho mấy đứa lớn!"
Đại Nữu là con gái không ý kiến, Tôn Ái Quốc định phản bác, ngẫm lại, tự mình nấu cơm cũng tốt, có làm nhiều nương cũng mặc kệ, ít nhất được ăn no bụng!
Còn việc trong nhà có lương thực hay không, hắn chẳng quan tâm!
Đứa út Ái Đảng p·h·át hiện nương hai ngày nay cứ ngó lơ mình, bĩu môi, "Nương, hôm nay ta được một bông hoa đỏ nhỏ!"
Hắn như dâng bảo vật đưa bông hoa đỏ nhỏ bằng giấy cho Minh Nguyệt, nhìn bộ dạng lấy lòng của nhóc con, Minh Nguyệt không hề d·a·o động.
Tên gia hỏa này lớn lên, căn bản không đoái hoài gì đến sống c·h·ế·t của mẹ, nguyên chủ c·h·ế·t cóng ngay trước cửa nhà hắn.
Quay sang mấy đứa lớn, "Thi xong rồi?"
Lão đại Tôn Ái Quốc, ngữ văn vừa đủ điểm, toán học chỉ hơn 30 điểm, cúi đầu không dám hé răng.
Lão nhị khá hơn một chút, hai môn đều hơn 80 điểm, hắn hơi đắc ý, "Nương, hai môn con đều được hơn 80!"
Đại Nữu mới học lớp một, rụt rè nói, "Nương, con được hơn sáu mươi!"
Minh Nguyệt không khen cũng chẳng chê, mặt không biểu cảm, "Ngày mai ở nhà thu dọn đồ đạc, ngày kia về quê!"
"Thật vậy ạ, hay là chỉ mình ta về thôi!" Tôn Hữu Điền nhìn một lũ con lại không nỡ tiền vé xe, "Mấy đứa nhỏ thì thôi, đứa lớn phải mua nửa vé!"
Minh Nguyệt cười lạnh, "Không có lương thực không về thì làm sao? Vừa hay được nghỉ, cho bọn chúng ở n·ô·ng thôn ít hôm rồi về!"
"Nương! Con không muốn đi!" Lão đại là người đầu tiên phản đối, mấy đứa khác cũng bất mãn.
"Nương, con không nỡ xa nương!"
Minh Nguyệt cười lạnh, "Tiền đều gửi về n·ô·ng thôn, các ngươi về ít nhất còn có cơm ăn!"
"Nương, vậy chúng con đi học làm sao?" Lão nhị hỏi, hắn tự cho mình là người thông minh nhất nhà, mỗi lần báo điểm nương đều khen mấy câu, nhưng hôm nay hoàn toàn thờ ơ không động lòng!
"Cơm còn không có mà ăn, học hành gì nữa, đều không cần đi học!"
"Không được, con muốn đi học!" Lão nhị khá thích học, "Thành tích con tốt, thầy cô đều khen, dựa vào cái gì không cho con đi học!"
"Chỉ bằng cha các ngươi đem tiền trong nhà gửi hết về n·ô·ng thôn, lấy gì cho các ngươi đi học!" Minh Nguyệt bĩu môi.
Tôn Hữu Điền bất mãn xen vào, "Ngươi cứ làm quá lên, chỉ là lần này thôi!"
Minh Nguyệt vạch trần, "Ngươi sờ lương tâm mà nói, từ khi vào thành lãnh lương, tháng nào ngươi chẳng gửi về, ban đầu mười đồng, hai mươi đồng, thư từ gửi về toàn đòi tiền!"
"Em trai cưới vợ, sinh con, trong nhà sửa nhà, cháu trai đi học, việc gì mà không ngửa tay xin tiền chúng ta, ngươi tưởng ta là máy in tiền chắc!"
Tôn Hữu Điền cảm thấy vợ như ăn phải t·h·u·ố·c n·ổ, hoặc là tối ăn nhiều quá sinh chuyện.
Nhẹ giọng nói: "Gia cảnh đều thế, vào thành k·i·ế·m tiền đương nhiên phải phụ cấp người nhà!"
Minh Nguyệt bĩu môi, "Người ta phụ cấp có mức độ, cũng chỉ năm đồng, mười đồng, đến nhà ta ngươi liền thành kẻ vung tay quá trán, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, tháng này đem tiền gửi hết, không đem lũ trẻ về thì để chúng nó hớp gió lớn lên sao?"
Tôn Hữu Điền cảm thấy đuối lý, "Ai nha, nói đi nói lại cũng chỉ có thế, đây không phải tình huống đặc biệt, nương ta bị bệnh!"
Minh Nguyệt cười nói, "Cho nên mới phải cả nhà về xem sao, biết đâu nương ngươi thấy ngươi lại khỏi bệnh, đỡ được một khoản!"
Bà nương này lại bắt đầu giở giọng "âm dương quái khí", Tôn Hữu Điền tức giận vung tay bỏ về phòng!
Minh Nguyệt chú ý đến ánh mắt trầm tư của mấy đứa lớn, "Thôi, các ngươi đi tắm rửa rồi ngủ đi!"
Đứa út Ái Đảng lau nước mắt, "Nương không thương ta sao? Ta muốn ngủ với nương!"
Hắn còn nhỏ vẫn luôn ngủ cùng nương, tối qua Minh Nguyệt tức giận không dậy nổi, Tôn Hữu Điền bảo mấy đứa lớn trông hắn.
Thấy Ái Đảng nhào tới đùi mình, Minh Nguyệt đứng dậy đẩy ra, "Lớn trông bé, tìm ca ngươi đi!"
Vung tay trở về phòng, để lại mấy đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau, không làm sao được, đành mang em út đi rửa mặt lên giường.
Anh chị em cách một tấm rèm, lại bắt đầu trò chuyện, "Nương sẽ không nhẫn tâm ném chúng ta về n·ô·ng thôn chứ!"
Lão đại cũng không chắc, do dự nói: "Chắc là không đâu, chúng ta là con nương đẻ ra, nương có lẽ giận cha nên mới thế!"
Lão nhị nhẹ giọng nói, "Cha lần này làm không đúng, ta là nương ta cũng tức!"
"Đúng vậy, n·ô·ng thôn tháng nào chả cần tiền, cứ như tiền nhà ta là gió thổi đến, ngươi xem giày ta rách thế nào rồi!"
Nhị Nữu cũng tủi thân, "Nương lần trước bảo để dành phiếu vải mua cho ta áo khoác mới, ta chưa từng được mặc quần áo mới, toàn mặc lại của tỷ, giờ lại không có nữa!"
Đại Nữu vội vàng vỗ về em, "Nói nhỏ thôi, đừng ầm ĩ nương tỉnh giấc, chúng ta làm sao bây giờ, thật sự phải về quê sao?"
Lão nhị cũng bó tay, "Không về thì làm sao, trong nhà chỉ còn chút bột, đủ ăn mấy bữa?"
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận