Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 85

"Buổi trưa ra ngoài, giờ mới trở về, đã vào cửa chính nhà Tiểu Tô rồi sao?" Tô lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế nhỏ duy nhất trong lều, bên cạnh trên mặt đất phủ một lớp cỏ lau, bên trên là Tô Lương thân thể còn chưa lành lặn, không thể dậy nổi. Những người khác không được phép vào, tất cả đều chen chúc bên ngoài lều, vươn cổ nghiêng tai, nóng lòng muốn nghe tin tức tốt.
Nhỏ Lã Thị liếc mắt đáp, "Bên dưới mưa to, ta và Ngật Nhi tới Đồ Bắc Sơn đã ướt sũng, đúng như tổ mẫu dự đoán, nhà Tiểu Tô cho ta và Ngật Nhi vào cửa."
"Nói tiếp đi."
"Gia cảnh nhà Tiểu Tô quả thực so với nhà chúng ta tốt hơn không ít, phía sau nhà trồng một vườn rau xanh, vườn không lớn, nhưng có đồ ăn. Bất quá bên kia cũng bị Vạn Gia Trang áp chế một tầng, không ai dám khai hoang làm ruộng, Tô gia cũng không có ruộng. Ta vào nhà bọn họ bắt chuyện, biết được nhà bọn họ có thể nhịn đến bây giờ, cũng là bởi vì được người khác giúp đỡ." Nhỏ Lã Thị nói nhỏ, "Trong lúc đó ta đem tình hình trong nhà cẩn thận nói rõ, khóc cầu một phen, vốn nghĩ nhà Tiểu Tô sẽ mềm lòng đồng tình, bao nhiêu giúp đỡ một chút, không ngờ rằng..."
"Không ngờ rằng thế nào?" Trong lều mờ tối, không thấy rõ biểu cảm của Tô lão phu nhân, nhưng giọng nói của bà đã lạnh nhạt, nén giận.
Nhỏ Lã Thị vội vàng qùy xuống, "Tổ mẫu bớt giận, là con dâu vô dụng! Ngật Nhi ở nhà Tiểu Tô phát sốt cao, vị Độc Lão kia xem qua cho Ngật Nhi, vậy mà nói Ngật Nhi là ở nhà bị cảm lạnh ngã bệnh, còn nói, nói Ngật Nhi đêm qua ít nhất đã ngâm nước lạnh một canh giờ mới bệnh! Nhà Tiểu Tô cho rằng ta cố ý ngược đãi Ngật Nhi để tranh thủ đồng tình, đem, đem ta đuổi ra khỏi cửa!"
Trong lều thoáng chốc ngưng trệ.
Chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, giọng nói không vui của Tô lão phu nhân lại vang lên, "Hồ ngôn loạn ngữ! Rõ ràng là nhà Tiểu Tô cùng Độc Lão kia liên hợp lại khinh ngươi chỉ là một phụ nữ nhỏ bé! Bọn hắn chính là không muốn dính líu đến chúng ta!"
Ánh sáng mờ tối, không ai trông thấy đáy mắt nhỏ Lã Thị thoáng hiện sự lạnh lẽo, cùng với lòng căm hận dần dần dâng lên đối với cái nhà này.
Cái chớp mắt ngưng trệ kia, đủ để nói rõ, lời của Độc Lão là thật.
Trách không được đêm qua tổ mẫu đột nhiên nói muốn dẫn Ngật Nhi đi ngủ! Thật là nàng lúc đó còn tưởng rằng là bởi vì trong nhà giao nhiệm vụ cho nàng, tổ mẫu vì muốn thể hiện sự coi trọng đối với nàng, cho nên mới hảo tâm giúp nàng trông nom Ngật Nhi!
Thì ra đúng là vì muốn đạt tới mục đích, đem Ngật Nhi làm thủ đoạn để lợi dụng!
Mà Ngật Nhi vì tuổi nhỏ, có gặp phải chuyện gì cũng không hiểu mà nói ra!
Kết quả, hai mẹ con nàng bất quá cũng chỉ là quân cờ của Đại Tô gia mà thôi, căn bản không coi các nàng là người!
"Tổ mẫu, đại lão gia, người nhà Tiểu Tô tuy không có kiến thức, nhưng bên cạnh có người tài giỏi tương trợ, muốn lung lạc bọn họ e rằng không dễ. Lần này bọn họ cho rằng nhà chúng ta giở trò lừa gạt, rất là phẫn nộ, cho dù chúng ta lại phái người tới cầu tình, e rằng cũng không có kết quả tốt đẹp."
Nằm trên lớp cỏ lau, Tô Lương lúc này rốt cục mở miệng, giọng nói khàn khàn vô lực, "Việc này tạm thời gác lại, đợi vết thương ở chân ta lành, ta sẽ đích thân đi một chuyến."
"Lương à! Bọn hắn không cho mượn tiền, mượn lương thực, chân của con bị thương không biết khi nào mới có thể khỏi, chuyện này nếu gác lại thì đến bao giờ? Nhà chúng ta không chịu được lâu!"
"Mẹ, nghe con, nếu không phái người tới cũng chỉ bị đuổi ra mà thôi."
Bên phía Đại Tô gia là tình huống như thế nào, Tiểu Tô gia không biết.
Từ sau khi nhỏ Lã Thị rời đi, trong nhà lại khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
Tháng bảy sắp hết, phía sau vườn rau xanh của tiểu viện lại trồng lên một lứa rau mới.
Hôm nay bận rộn trong vườn rau xong, Tô lão phụ trở lại tiền viện không thấy bóng dáng tiểu tôn nữ, bất đắc dĩ nói, "Độc Lão lại mang Điềm Bảo ra ngoài đi dạo rồi sao?"
Tô Đại đi đến góc sân múc nước rửa tay, cười nói, "Nhất định là ở hiệu thuốc. Điềm Bảo từ khi nhìn thấy Độc Lão chữa bệnh cho người khác, đối với mấy viên thuốc của hắn đặc biệt thích thú, Độc Lão cũng chiều theo, thường mang con bé đến hiệu thuốc chơi."
Nhắc tới việc này, cả nhà đều cảm thấy bất đắc dĩ lẫn buồn cười.
Độc Lão rõ ràng tính tình quái đản, nhưng khi ở cùng Điềm Bảo lại luôn thay đổi tính nết.
Chỉ nói đến mấy viên thuốc của hắn, bình thường quý như bảo bối, không cho ai động vào. Nhưng với Điềm Bảo, con bé có thể lật tung gia tài của hắn, bẻ, nặn thế nào cũng được, hắn còn sợ cho không đủ thuốc để Điềm Bảo chơi.
"Trước nấu cơm đi, đợi chút nữa mùi cơm chín bay qua đó, tự khắc người sẽ đến."
Sát vách, nhà bếp cải tạo thành hiệu thuốc, giá thuốc dựa vào tường, phía trên bày một chồng đồ chơi lúc lắc.
Bên cạnh là thớt và dụng cụ bào chế thuốc.
Ngoài ra, thứ bắt mắt nhất chính là ở giữa hiệu thuốc bày một cái lò thuốc lớn.
Điềm Bảo ngồi trong lò thuốc lớn, mặc một cái yếm nhỏ màu xanh lam, tóc dài được tết lại như hai trái ớt chỉ thiên, đè vào hai bên trán, đáng yêu như em bé trong tranh tết.
"Mấy cuốn sách này không được lật lung tung, Độc gia gia lần này nói cho ngươi phải chú ý!" Độc Bất Xâm hai tay nắm chặt hai má phúng phính của oa nhi, ra vẻ hung ác, "Đó là lão tử mất mấy chục năm mới tìm được trong các sách cổ, là bản độc nhất! Ngươi xé hỏng thì không tìm được bản thứ hai đâu, Độc gia gia sẽ đem ngươi nấu làm thuốc!"
Điềm Bảo tay nhỏ đặt trên mép lò, đầu nhỏ theo tay lão đầu, lắc lư trái phải, "Y, y, trứng..."
"Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi có biết chữ đâu!"
"Trứng, thôi." Độc Bất Xâm buông tay, lật cuốn sách nghe nói là cổ tịch bản độc nhất, đưa đến trước mặt tiểu tử, lật ra, "Chỉ xem một trang thôi, chữ nghĩa không biết, xem hình là được rồi, chỉ một trang thôi, không được làm bậy!"
Lớn tuổi, không chịu được sự làm nũng của đứa trẻ.
Ngươi bớt nói chữ "Thôi" đi, lão tử sẽ không chiều ngươi nữa!
"A?" Ngón tay nhỏ nhắn, xinh xắn của oa nhi chỉ vào hình vẽ phác họa trên trang sách, đôi mắt to tròn nhìn về phía lão đầu.
Mắt sáng long lanh, trong veo, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.
Độc Bất Xâm, "Muốn biết đây là cái gì? Hỏi Độc gia gia là được rồi! Đây là rắn quấn dây leo, đem nó đảo nước chế dược, có tác dụng làm người ta hôn mê, giống như thuốc mê vậy. Thuốc mê ngươi khẳng định cũng không biết, quay đầu Độc gia gia làm một ít cho ngươi ăn, ngươi sẽ hiểu!"
Dứt lời, lão tự động lật trang khác, chỉ vào hình vẽ, "Bông hoa này đẹp không? Đây là kim diệp cúc, cùng Hắc Tâm Liên, hoa đào nhiễm chướng khí, dây tử đằng Miêu Cương, thêm độc của sâu kim tằm, có thể chế được Ngũ độc tán, khiến người ta toàn thân thối rữa mà chết. Đợi ngươi lớn thêm chút nữa, Độc gia gia dẫn ngươi đi Miêu Cương chơi! Còn có thể bắt kim tằm về làm thú cưng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận