Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 513

"Đúng đúng, trách không được lão nô vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết, thật sự là cực kỳ giống tiên thái hậu." Cẩm ma ma liên tục gật đầu, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt thanh niên, ánh mắt càng phát ra từ ái vui vẻ.
Nhị công chúa đi một vòng quanh những lễ vật ngự ban, "Trân châu Nam Hải, phỉ như ý, vòng trầm hương thượng phẩm, ngọc đai vàng, cống phẩm Vân Yên Cẩm, va-li Cửu Khúc Linh Lung... Còn có lệnh bài hoàng gia Tây Lăng có thể đổi thành ngân phiếu ở các quốc gia tại các ngân trang?"
Cố gắng hết sức đứng yên như cọc gỗ, Bạch Úc, "..."
Hắn Bạch Úc từ nhỏ đến lớn chưa từng dính dáng đến chữ nghèo.
Mấy người Tây Lăng này rốt cuộc nhìn ra hắn giống dáng vẻ thiếu tiền từ chỗ nào?
Đầu tiên là đưa ngân phiếu, bây giờ ngay cả lệnh bài lĩnh bạc cũng đưa ra?
Ngoài đại sảnh, ở mấy nơi hẻo lánh có tiếng cười trộm rất khẽ tràn ra, Bạch Úc lắc lắc bả vai, bất lực nói, "Các ngươi đừng trốn nữa, muốn xem náo nhiệt thì tiến vào xem đi."
Tiểu tử và các cô nương nín cười tiến vào phòng khách.
Trưởng công chúa yêu ai yêu cả đường đi, cũng không coi bọn họ là người ngoài, nhìn thấy người đến chưa đủ, cười hỏi, "Trăm tráng sĩ và Độc lão sao không đến?"
"Cha nuôi ta không có tới," Điềm Bảo đè nén ý cười nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, "Độc gia gia ở trên nóc nhà."
Ba phụ nhân trạc tuổi nhau cùng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt nàng.
Trên nóc nhà không biết từ lúc nào có thêm một lỗ thủng.
Mơ hồ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của lão đầu và một nhúm tóc rối bù xõa xuống.
Bị mấy đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, lão đầu không hề tỏ ra chột dạ, còn khoét lỗ thủng to hơn, hào phóng chào hỏi người phía dưới, "Ấy nha, các ngươi không cần để ý đến ta, cứ bận việc của các ngươi, ta ở đây nhìn xem, cho đỡ thèm!"
Các phụ nhân, "..."
Năm nay Trung thu trăng đặc biệt tròn, ánh trăng trong sáng tỏ, tỏa xuống vừa thanh lãnh lại vừa ôn nhu.
Trong hậu hoa viên phủ trưởng công chúa, tiếng cười nói vui vẻ, yến yến.
Sau khi ăn tối xong, mọi người liền chuyển qua đây, ngồi tại đài ngắm trăng bên hồ nhân tạo, nói chuyện phiếm giết thời gian, cũng để trưởng công chúa hưởng chút niềm vui tuổi già.
Nhị công chúa tới sau cũng không rời đi, xen lẫn vào giữa, nghe hết những chuyện xấu hổ của Bạch Úc từ nhỏ đến lớn.
Đợi phát giác chung quanh tiếng vui đùa không biết từ lúc nào lặng lẽ thu lại, nàng ngẩng đầu nhìn quanh mới phát hiện, thì ra trưởng tỷ tựa vào đầu vai Bạch Úc đã ngủ thiếp đi.
Tình tiết một ngày biến động dữ dội, trưởng tỷ chống đỡ đến bây giờ tất nhiên là cực kỳ mệt mỏi.
Chỉ là quá muốn ở cùng nhi tử, cho nên từ đầu đến cuối vẫn gắng gượng chống đỡ, không chịu lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bây giờ dù đã ngủ thiếp đi, hai tay vẫn như cũ nắm chặt tay áo thanh niên không chịu buông ra.
"Lại một năm nữa tới Trung thu, Nguyệt Đoàn tử đã mua xong, đợi a gia a nãi bọn hắn có thể ăn được, phải đến năm sau rồi?" Tô Gia Ba, huynh đệ có giọng nói to nhất trong đám tiểu tử, đè thấp âm lượng cười than.
Tiểu cô nương lanh lợi, nói năng làm việc mạnh mẽ, cũng hạ thấp giọng, "Cùng lắm thì ta trở về tìm lại gian hàng điểm tâm kia, để bọn hắn làm cho ta mấy lồng tươi mới! Bạch Úc bây giờ có tiền rồi, hắn trả tiền!"
Bám lấy lão phụ nhân, lưng eo thẳng tắp ngồi vững vàng, thanh niên khẽ cười, "Không có vấn đề."
Lão đầu cổ quái ngồi cùng một chỗ với bọn họ, nói bằng hai giọng, "Nghe nói khu này đều là quan lại quyền quý... Lão Bách, ngươi nói xem nếu đem đồ tốt trong khố phòng của bọn hắn vét sạch, có phải có thể chất thành núi không?"
Lão Bách nhìn không chớp mắt ngắm trăng, tư thái lạnh nhạt, "Bỏ chữ 'lão' đi."
Bên cạnh bàn đá lộ thiên, thiếu nữ ngây thơ hai tay nâng một chiếc hộp nhỏ có hình dáng cổ quái, miệng lẩm bẩm, "Không đổi bảo bảo, ta đêm nay phơi nắng ánh trăng Trung thu! Có thể đẹp! Các ngươi có vui không? Vui thì mau mau ra đây, đừng để tỷ tỷ chờ lâu! Nếu không các ngươi sẽ không ngoan!"
Đang nói chuyện, có lẽ là chính nàng cũng vui lây, ngữ điệu so với ban ngày muốn nhu hòa hơn nhiều.
Nhìn như tùy ý, nhưng ẩn sâu bên trong là sự ấm áp, tinh tế tỉ mỉ, đều có dấu vết để lần theo.
Rõ ràng là một đám giang hồ thô kệch đầy vết đao đẫm máu, là cuồng đồ bị cửu quốc truy nã...
Nhị công chúa cụp mắt, đến khi ngẩng đầu lên, trên mặt là ý cười tươi đẹp, nàng dời chỗ, ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ trầm tĩnh ít lời nhất trong đám người, "Ta buổi chiều đã dành thời gian nghe ngóng chút tin tức của các ngươi. Cửu quốc truy nã tội phạm lấy Tô Cửu Nghê cầm đầu, lực ngưng tụ cực mạnh. Nhà chúng ta tiểu tử cũng nghe theo ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Điềm Bảo nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt hạnh u tĩnh, "Ngài muốn nói gì?"
"Ngài? Ngươi dùng kính ngữ với ta?"
"Ngươi đối với Bạch Úc tốt."
Nhị công chúa ngẩn ra một thoáng, rồi cười nói, "Cho nên ngươi nguyện ý dùng kính ngữ với ta."
"Ân, ngài muốn nói gì?" Thiếu nữ lại hỏi.
"Các ngươi ngay cả cửu quốc còn không sợ, lần này đến Tây Lăng khẳng định không phải vì trốn tránh truy bắt, ta muốn biết mục đích thực sự của các ngươi khi tới đây." Nhị công chúa nghiêm mặt, ánh mắt trịnh trọng chân thành, "Có lẽ có chỗ nào ta có thể giúp được?"
Chương 432: Đêm tối dò xét hoàng lăng.
"Chúng ta tới đây xác thực có mục đích khác." Điềm Bảo cũng không giấu diếm, nàng lẳng lặng nhìn quý phụ xinh đẹp trước mắt, "Nhưng ta không biết ngươi có tin hay không. Nếu công chúa muốn dựa vào ta để nghe ngóng điều ngươi muốn biết, vậy hãy dùng điều ta muốn biết để trao đổi, thế nào?"
Nhị công chúa trợn mắt, khóe miệng giật một cái.
Không phải chứ.
Nha đầu này tuổi nhìn không lớn, chắc tầm 17-18 thôi?
Sao lại lão luyện như yêu tinh trăm năm trà trộn giang hồ thế?
Quá khó dụ!
Thiếu nữ khẽ mím môi cười, dời ánh mắt đi, giọng nói thanh thanh đạm đạm, "Quả thật, mọi chuyện đều có nguyên do."
"..." Nhị công chúa hạ khóe miệng xuống, "Đúng là một tiểu hồ ly! Chả trách trong mắt cửu quốc, ngươi là cuồng đồ số một."
"Bọn hắn không có biện pháp bắt ta liền nói ta cuồng." Thiếu nữ tự biện hộ, dừng lại một chút rồi bổ sung, "Ta chỉ là không coi bọn hắn ra gì."
"..."
Một lát sau, Nhị công chúa quay người, vội vàng giật khăn che miệng, cố nén cười, để không quấy rầy giấc ngủ ngon của trưởng tỷ.
Bóng đêm dần sâu.
Phủ trưởng công chúa đã sớm an bài cho Điềm Bảo và những người khác một sân nhỏ lịch sự tao nhã, yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Mấy người mệt mỏi rã rời, chủ đề đang nói cũng dừng lại, đứng dậy về sân nhỏ đi ngủ.
Nhị công chúa tự nhiên không thể ở lại.
Trước khi rời đi, nàng quay đầu lại nói khẽ với Điềm Bảo, "Tây Lăng tuyệt đối sẽ không hại các ngươi, điểm này, tiểu nha đầu cứ tin ta. Nếu nữ hoàng còn tại vị, cũng sẽ nói với các ngươi như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận