Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 639

Lưu Nguyệt Lan chẳng khá hơn hai người kia là bao, "Ta lo lắng cái gì chứ? Các ngươi là không biết nỗi khổ của ta. Điềm Bảo đã chừng hai mươi tuổi đầu mà vẫn chưa khai khiếu, ta cũng không buồn nhắc tới. Chỉ nói đến Tiểu An, nếu nó và Băng Nhi thật lòng thích nhau, ta tự nhiên mong ngóng Băng Nhi có thể trở thành con dâu của ta, nhưng mà, Băng Nhi tính tình đơn thuần, ta chỉ sợ con bé chỉ coi Tiểu An như ca ca, căn bản là không có ý gì khác!"
Hà Đại Hương cùng Hoắc nương tử đồng loạt im lặng, chuyển từ hâm mộ ghen ghét sang đồng cảm với Lưu Nguyệt Lan.
Tô gia, trưởng phòng có một trai một gái.
Nữ nhi Điềm Bảo chưa khai khiếu, những chuyện trước kia cũng không còn nhớ rõ.
Nhi tử Tô An không có vấn đề gì, nhưng Băng Nhi bên kia lại có vấn đề lớn, tâm tính của Băng Nhi vẫn còn là một tiểu nữ oa... Tô An muốn đợi Băng Nhi lớn lên, chiếu theo tốc độ trưởng thành của Băng Nhi, e rằng còn phải chờ ít nhất khoảng mười năm nữa.
Ba phụ nhân nhìn nhau, đều than thở không thôi.
Hoắc nương tử đem thở dài xong xuôi, cau mày suy nghĩ, hai tay chống nạnh, nảy sinh ác độc nói, "Lão nương cũng không tin, ngay cả Hoắc Tử Hành lão nương còn có thể thu phục được, lại không trị nổi một đám tiểu tử hỗn đản không khiến người ta bớt lo! Nguyệt Lan, Hương lớn, hai ngươi đừng lo, ta đi tìm cẩu nam nhân nhà ta bày mưu tính kế! Các ngươi chờ tin tức tốt của ta!"
Lưu Nguyệt Lan, Hà Đại Hương, "..."
"Cẩu nam nhân" là sư phụ của mấy đứa nhỏ nhà bọn họ, hai nàng nếu đáp lời, thật là bất lịch sự...
Vườn rau phía sau Tô gia.
Trong đêm gió tuyết, ánh trăng chiếu rọi, hắt lên mặt tuyết trắng một lớp ánh sáng nhàn nhạt, cả khu vườn sáng tỏ lại mông lung.
Bạch Úc kéo Điềm Bảo đến dưới mái hiên dựa sát vách tường nhà, lôi ra hai cái rương gỗ nhỏ trong góc.
"Ngươi thần thần bí bí, chính là dẫn ta tới tìm mấy cái rương gỗ hỏng này?" Điềm Bảo một tay nhẹ nhàng cầm lên một cái hòm gỗ, tùy ý xem xét, sau đó ánh mắt ngưng lại.
Bên trên rương gỗ nhỏ trong tay nàng có khắc chữ, trải qua năm tháng lâu ngày, nét chữ đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra.
Bút tẩu du long cuồng thảo —— Cửu nhi.
Điềm Bảo mi mắt rung động, chợt nhớ tới lúc mới gặp Bạch Úc ở trên thuyền buồm trắng trên biển, khi hắn uống đến say khướt tùy ý để nàng bóp cổ, chống trán nàng, gọi nàng là Cửu nhi.
Chương 540: Thẳng thắn, dọa chính mình chạy mất
Phía sau tiếng cười nói vui vẻ, tiếng pháo hoa không ngừng vang lên.
Bạch Úc cài lại rương gỗ coi như ghế, sau khi ngồi xuống trải một đoạn vạt áo lên trên đáy một hòm gỗ khác, vỗ vỗ ra hiệu cho Điềm Bảo ngồi xuống.
Điềm Bảo khóe miệng khẽ giật, "Ta không có yếu đuối đến mức đó."
"Là ta không muốn làm bẩn y phục của nàng." Bạch Úc mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời.
Đêm mùng một, gió tuyết vẫn như cũ, bông tuyết dày đặc như lông vũ, bị mái hiên ngăn cách ở ngoài một thước vuông, dưới ánh trăng lại lộ ra mấy phần ôn nhu.
"Hai cái rương gỗ này là trước kia ngươi dùng để nghiệm chứng công hiệu của nước suối, lấy ra trồng đồ vật, ta và ngươi mỗi người trông nom một cái rương cây trồng, chữ ở trên là ta khắc." Hồi tưởng lại chuyện trước kia, Bạch Úc trong mắt ánh sáng càng thêm ôn nhu, khóe miệng không tự giác cong lên, ẩn chứa một vòng ý cười.
Điềm Bảo ánh mắt từ khóe miệng ý cười của hắn lướt qua, ngẩng đầu nhìn tuyết nguyệt, "Ta không nhớ nổi, nước suối gì cơ? Lấy ở đâu?"
"Lấy từ trong không gian bí mật của ngươi, đó là nơi thần kỳ mà chỉ có một mình ngươi nhìn thấy được. Có nước suối dùng mãi không hết, có dược liệu dùng không cạn, ân, còn có lê ăn không hết." Bạch Úc khóe miệng ý cười mở rộng, liếc mắt sang phía Điềm Bảo đắc ý chớp mắt, "Ngươi chỉ đích thân nói với một mình ta về nơi đó."
"..." Điềm Bảo cũng nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt toàn là mờ mịt, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Những điều này nghe giống như chuyện hoang đường, nhưng nàng tin tưởng Bạch Úc sẽ không lừa nàng.
"Nơi đó có thể thu nạp tất cả tử vật, Bạch Tinh, Lỗ ma ma, Thạch Anh đều từng bị ngươi bỏ vào nơi đó uẩn dưỡng, ma ma cũng nhờ vậy mà c·h·ế·t đi sống lại..."
Bên tai, giọng nói thanh niên nhỏ nhẹ rót vào, Điềm Bảo sờ sờ đầu mình, lại nhìn hai tay, càng cảm thấy thần kỳ.
Sau đó nàng nhìn một cục đá nhỏ dưới chân, trừng tròng mắt niệm, "Thu!"
Không có chút phản ứng nào.
Thử đi thử lại nhiều lần, hòn đá nhỏ vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Điềm Bảo, "..."
"Hai năm trước, vì cứu người, ngươi đem năng lực dùng đến cực hạn, có lẽ là bởi vì tiêu hao quá độ, có lẽ là nguyên nhân mất trí nhớ, cho nên tạm thời không thể sử dụng lại không gian kia."
"Có lẽ sẽ không dùng được nữa?"
"Thì sao?" Thanh âm thanh niên nhu hòa bình ổn, mang theo ý cười khiến người an lòng, "Có thì tốt, không có cũng không tiếc. Có không gian hay không, ngươi vẫn là ngươi. Chỉ cần ngươi còn ở đây."
Điềm Bảo một lần nữa quay đầu, đối diện với đôi mắt thanh niên dưới ánh trăng, hỏi, "Tất cả mọi người gọi ta là Điềm Bảo, vì sao ngươi gọi ta là Cửu nhi?"
Nghe vậy, Bạch Úc ánh mắt trở nên sâu thẳm, hắn bình tĩnh nhìn nàng, "Trước khi ngươi mất trí nhớ, ta đã nói qua cho ngươi đáp án, nếu muốn biết, hãy nhớ lại những chuyện trước kia đi... Cửu nhi."
Một tiếng Cửu nhi ôn nhu lưu luyến, rất thấp rất nhẹ vang lên.
Điềm Bảo lại cảm giác âm thanh khẽ gọi này đinh tai nhức óc, trừng lớn đôi mắt, tim đập như sấm, "... Ngươi có phải thích ta không?"
"Phải."
Ngay sau một khắc, Bạch Úc ngồi bên rương trống rỗng, thân ảnh nữ tử đã biến mất, chỉ còn lại vạt áo hắn trải ra, trên vạt áo có thêm mấy nếp nhăn lộn xộn bị đè gãy.
Phía sau bên phải, cửa sau bịch một tiếng, bị người đóng mạnh.
Bạch Úc, "..."
Bạch Úc, "..."
Im lặng một lát sau, tiếng cười vui vẻ từ khoang miệng hắn bật ra, rất lâu không dứt.
Điềm Bảo đánh ra một đường bóng thẳng thắn, lại dọa cho chính nàng bỏ chạy.
Gian phòng bên phải dựa sát vườn rau chính là phòng ngủ của Điềm Bảo.
Trong phòng không có đốt đèn, tối đen như mực, đóng cửa sổ lại càng là đưa tay không thấy được năm ngón.
Cách một cánh cửa là nhà chính, các trưởng bối nói cười yến yến không ngừng.
Ngoài cửa sổ, tiếng cười vui vẻ của thanh niên cũng cuồn cuộn truyền đến.
Điềm Bảo khoanh tay đi tới đi lui trong phòng, giống như kiến bò trên chảo nóng, toàn thân bốc lên hơi nóng.
Mất mặt, quá mất mặt!
Vừa rồi đầu óc giật một cái, xông về phòng đóng cửa sổ mới phản ứng được, nàng chạy cái gì chứ?!
Không đánh mà chạy tuyệt đối không phải chuyện mà Tô Điềm Bảo nàng sẽ làm!
Nhưng bây giờ đi ra cũng không thể được, chẳng phải càng mất mặt hơn sao...
Bạch Úc cười cái rắm gì chứ?
Aizzz!
Bạn cần đăng nhập để bình luận