Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 119

Mặt đất được quét dọn sạch sẽ, từng luống rau xanh nhà trồng được xếp ngay ngắn, thẳng hàng trên mặt đất, đợi phơi một hai ngày cho héo bớt, tuy không còn tươi tốt nhưng sẽ dễ bảo quản hơn. Bé gái nhỏ thắt tóc sừng dê, mặc áo đỏ ngồi xổm ở đó, nom như một nắm nhỏ, phụ giúp bà lão nhặt rau cho vào túi, "Bà ơi, để con làm cho, bà nghỉ ngơi đi." Một câu nói khiến bà lão nở nụ cười tươi rói.
Bên cạnh còn có ba đứa cháu trai ôm chổi, xúm lại đợi đến lượt, "Bà ơi, Điềm Bảo, rau nhặt xong để chúng con quét rác cho! Việc nặng nhọc này cứ để đám đàn ông chúng con lo!" Trên mái nhà, Độc Bất Xâm cùng Tô lão hán nhấm nháp nửa bình rượu ngon, hớp một ngụm rượu rồi chép miệng, thật thoải mái khoan khoái, "Muốn làm đàn ông, ba đứa các con phải lớn thêm chục năm nữa, ấy hắc! Giờ còn quá sớm!" Tô lão hán không nói gì, nheo mắt vẻ mãn nguyện hài lòng.
Con cháu hiểu chuyện hiếu thảo, so với bất cứ điều gì cũng làm người ta vui vẻ.
Trong bếp vọng ra tiếng phụ nhân gọi, "Cha, mẹ, Độc già, ăn cơm thôi!" "Cha của các con, rửa tay rồi vào!" "Mấy đứa nhỏ, gọi Đao Gãy thúc thúc của các con vào đi!" Cánh cổng đóng lại, khung cảnh trong sân biến mất, chỉ còn tiếng cười nói vui vẻ náo nhiệt xuyên qua tường.
"Trường Đông" che khuất con ngươi đầy vẻ chán ghét, quay người đi về phía sân nhỏ đối diện. Mở cổng ra, vẫn là ánh nắng chiều ngày đông, vẫn là ánh sáng ấm áp tràn ngập sân, nhưng vì thiếu hơi người, nên đặc biệt quạnh quẽ lạnh lẽo.
Khiến "Trường Đông" mất hết hứng thú, vẻ ghét bỏ hiện rõ trên mặt nạ, "Cái sân tồi tàn gì thế này." Hắn hối hận, tại sao lại phải bỏ tai mắt ở đây?
Làm phiền hắn còn phải tự mình đến nơi này.
"Trường Đông? Trường Đông! Thật sự là tìm được ngươi rồi!" Ngay lúc "Trường Đông" định quay người rời đi, sau lưng vang lên một tràng cười cợt du côn, nói chuyện rất không khách khí.
"Trường Đông" quay đầu, nhìn hai gã đàn ông gầy gò đi tới, một mặc áo xanh, một mặc áo xám, tuổi chừng hơn hai mươi ba mươi.
Không quen biết.
Hắn không lên tiếng, rụt vai vào sát cửa, cúi đầu xuống. Bộ dạng nhát gan rụt rè, nhưng đôi mắt rũ xuống lại bình tĩnh lạnh lùng.
"Trường Đông! Đây là nhà ngươi à? Ngươi thật sự dựng nhà ở đây sao? Ha ha ha! Vậy huynh đệ đến đúng lúc, không uổng công đi một chuyến!" Người kia đi tới, vượt qua người đàn ông đang đứng nép ở cửa, tùy tiện xông vào sân, xem xét một lượt bên ngoài nhà chính, "Cũng tạm được, miễn cưỡng, nhưng hơi nhỏ, hơi nát. Được cái vị trí tốt, coi như chấp nhận được." Người trong phòng, "Trường Đông" cũng có chút lười giả vờ, không ngẩng đầu lên, chắp hai tay, khẽ phủi ống tay áo không có bụi, "Chấp nhận? Ý gì?" "Đối diện là nhà Tiểu Tô à?" Gã đàn ông áo xanh đảo mắt, hạ giọng nói, "Nhà bọn họ theo Đồ Bắc Sơn khai hoang ở ven Thanh Hà chuẩn bị làm ruộng, chuyện này đã truyền khắp thành Phong Vân, hiện tại có không ít người muốn chạy qua, ké chút ánh sáng của Tiểu Tô gia mà theo một khối làm ruộng!" Nói rồi hắn lại tiến đến trước mặt "Trường Đông", đưa tay muốn vỗ vai hắn, nhưng bị né tránh.
Gã đàn ông áo xanh không thèm để ý, "Trường Đông à, ngươi cô đơn một mình, làm việc ở tiệm may cũng chỉ đủ ăn. Nhưng huynh đệ ta thì khác, ta còn phải lo cho cả nhà, trên có già dưới có trẻ, haizz, không dễ dàng gì. Đây chẳng phải là nghĩ cũng tới ké chút may mắn, cho nên cái sân này, huynh đệ ta ở trước! Ngươi...... không có ý kiến gì chứ?" Gã đàn ông hỏi câu này rất tùy ý, gã áo xám lúc này cũng đi tới. Hai người thân hình không cao, thấp hơn "Trường Đông" một cái đầu, nhưng đứng trước mặt "Trường Đông", lại ra dáng đại ca.
Hiển nhiên bình thường không ít lần bắt nạt Trường Đông.
"Trường Đông" nhếch khóe môi, "Vậy ta ở đâu?" "Xì! Ra khỏi cái sân này, ngươi muốn ở đâu thì tùy ngươi, không cần hỏi lão tử chứ? Hay là ngươi thấy lão tử đối với ngươi hơi khách khí, thì ngươi có thể lên mặt?" Vài tiếng cười khẽ không thể nghe thấy từ khóe miệng "Trường Đông" tràn ra, hắn mỉm cười, ngẩng đầu, đôi môi mỏng khẽ mở, "Các ngươi tới rất đúng lúc." Giây lát sau, trong sân Trường Đông vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đợi Tô gia nghe tiếng kêu thảm vội vàng chạy tới, vừa kịp thấy hai bóng người từ trong sân đối diện phá cửa bay ra, rồi nặng nề rơi xuống đất, giãy dụa hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.
"Cái này, cái này là sao?!" Tô lão phụ kinh hãi lắp bắp, sau đó lập tức gọi Tô Đại, Tô Nhị, "Nhanh, mau đi xem Trường Đông! Chắc là bị người ta bắt nạt!" Tô Đại Tô Nhị nào cần phải phân phó, đã ba bước thành hai bước xông qua bên kia.
Cùng lúc đó, từ sau cánh cửa gỗ gãy nát đối diện, một bóng người lảo đảo bước ra, gã đàn ông cao lớn này co rúm thành một đoàn, toàn thân run rẩy, nói lắp còn lợi hại hơn Tô lão phụ, "Sợ, sợ quá, sợ c·h·ế·t ta, ta, ta......!" Tô Đại Tô Nhị, "......" Hai người nhìn hai gã đàn ông nằm trên mặt đất, tứ chi run rẩy, hai mắt trợn tròn, đau đến mức không nói nên lời, lại nhìn Trường Đông toàn thân trên dưới không dính một hạt bụi.
Thật không biết rốt cuộc là ai đang hù dọa ai.
"Trường Đông à, đây là, chuyện gì xảy ra?" Tô Nhị có chút khó khăn mở miệng.
Trường Đông ngẩng đầu sợ hãi nhìn hai người, "Ta, ta cũng không biết, bọn hắn đến cướp nhà ta, còn muốn đánh, đánh ta, sau đó đột nhiên liền bay, bay ra ngoài, cái này, dạng này......" Lập tức, Trường Đông kêu lên một tiếng sợ hãi chuyển sang kinh ngạc mừng rỡ, "A! Ta biết rồi! Là, là cao nhân Tô gia bảo vệ ta, nhất, nhất định là thế!" Đứa bé gái ôm bát cơm ngồi xổm ở cửa sân nhà mình ngoan ngoãn xúc cơm xem náo nhiệt, chớp chớp đôi mắt ngây ngô nhìn về phía gã nhát gan đối diện.
Không phải nha, nãy giờ nàng có làm gì đâu.
Không phải nàng ra tay!
Chương 100: Ai sợ ai còn chưa biết chừng
"Đồ Bắc Sơn khắp nơi là đất trống vô chủ, muốn vào ở thì tự tìm chỗ mà dựng nhà, chúng ta không xen vào! Nhưng hiện tại ở đây đều là người thành thật, giữ khuôn phép, đám người ngang ngược cướp bóc như các ngươi, chúng ta không hoan nghênh, cút!" Tô Đại giơ nắm đấm lên, quát vào mặt hai người đang giãy dụa bò dậy trên mặt đất.
Tô Nhị đứng bên cạnh hắn, hung thần ác sát so kè hai nắm đấm.
Hai huynh đệ đối với lời nói của Trường Đông không chút nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận