Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 721

Những ngón tay thon dài của nam tử nghiêng tới, đẩy những vật kia trở về, giọng nói mang ý cười, "Dương thúc không cần như vậy, chúng ta không thiếu tiền, có thể ngài còn phải nuôi gia đình nhỏ, đúng không? Lần này Lạc Tùng Thôn cũng là bị chúng ta liên lụy mới bị người khác để mắt tới làm mồi nhử, chuyện này cứ dừng lại ở đây. Xin cáo từ, ngày sau nếu có cơ hội gặp lại, ta xin mời Dương thúc uống rượu."
Tô Võ, Tiểu Mạch Tuệ, vợ chồng Điềm Bảo đã cười chạy ra sân nhỏ, cùng Độc gia gia và các đại hán vội vàng chuẩn bị lên đường, "Dương thúc, nếu ngày khác cần trợ giúp, có thể đến vùng đất lưu đày Đại Việt tìm chúng ta! Hoặc là vượt qua biên giới đường bộ bên cạnh đi quan phủ Nam Tang gần nhất, chúng ta sẽ thông báo trước với bên kia!"
"Đi đây, Dương thúc, hẹn gặp lại!"
Mấy người không trực tiếp mở lời mời Dương Trực dẫn người đến đất lưu đày. Dân thường bách tính nếu không có bất đắc dĩ, sẽ không dễ dàng rời bỏ quê hương bản quán. Giang sơn không đổi, ngày gặp lại còn xa.
**Chương 609: Xa cách từ lâu, không việc gì chứ lão già?**
Từ ngày đó từ biệt, Dương Trực không còn gặp lại năm người kia nữa.
Sau ba ngày, có tin tức truyền đến bộ lạc chăn dê di chuyển toàn bộ đến Mạc Tây, nơi đó cách Lạc Tùng Thôn hơn ngàn dặm.
Sau đó, ở gần vách núi ven biển Hải Tây, không biết từ lúc nào xuất hiện một lá cờ đón gió tung bay, lá cờ có nền đen viền đỏ. Từ khi lá cờ xuất hiện, mấy chục năm trôi qua, không còn người ngoài nào quấy rầy đến sự yên bình của Lạc Tùng Thôn nữa.
Cuộc sống ở Lạc Tùng Thôn cũng bắt đầu có những thay đổi rõ rệt, Nam Tang đã mở một cửa khẩu nhỏ ở biên giới gần Hậu Hải. Bên trong cửa khẩu có một khu chợ nhỏ, quan phủ nơi đó dán công văn ở cửa khẩu, cư dân hiện tại của Lạc Tùng Thôn có thể dùng thân phận của mình để buôn bán tại khu chợ nhỏ, trẻ em trong thôn có thể nhập học ở các trường tư thục trong thành.
Khi biết được tin tức này, Dương Trực ngồi trong sân nhà, đôi mắt đỏ hoe.
Trong mắt Bạch Úc, Điềm Bảo, hành động này có thể chỉ là để bồi thường cho Lạc Tùng Thôn vì đã từng bị liên lụy. Nhưng trong mắt người dân Lạc Tùng Thôn, đây là một ân điển to lớn.
Lạc Tùng Thôn tuy nhờ vào việc tách biệt với thế giới bên ngoài mà tránh được rất nhiều tranh chấp, nhưng cũng phải chịu nhiều điều bất tiện. Nhất là trẻ em trong thôn, việc học hành vô cùng khó khăn.
Ân nhân môn tỉ mỉ thay bọn họ nghĩ tới rồi, đồng thời thay bọn hắn đem vấn đề giải quyết.
Biết được con cái mình có thể theo học ở các trường tư thục tại Nam Tang, dân làng Lạc Tùng Thôn vui mừng đến phát điên.
"Lão Dương, Lão Dương! Ngươi làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, có thể dẫn mọi người theo với được không? Ta cùng nhau đi xem khu chợ trong cửa khẩu kia một chút?"
"Em bé có thể đi học là chuyện tốt như trời sập! Nếu có thể tiếp tục đọc sách, tốn kém bao nhiêu một năm cũng không thành vấn đề, phải nghĩ cách kiếm tiền thôi!"
"Làm chút ít mua bán, tìm chút công nhật làm sao đều thành! Ta nhiều năm rồi không ra khỏi thôn, giờ đi ra ngoài hai mắt mờ mịt, lần này thật sự phải nhờ cậy vào ngươi, Dương ca!"
Các thôn dân tràn vào sân nhà Dương gia, vây quanh hắn nhao nhao náo loạn. Những nỗi bất an, lo sợ trước kia, do bị liên lụy từ Dương gia trong lòng, giờ đây đều tan biến.
Dương Trực nhìn những người vây quanh, đối diện với từng đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy hi vọng, hào khí vỗ ngực đáp ứng: "Đi! Chỉ cần các ngươi có ý tưởng, ta sẽ dẫn các ngươi đi!"
Lúc Lạc Tùng Thôn đang tưng bừng chúc mừng, Điềm Bảo và những người khác đã đến Nam cảnh của Nam Tang. Trên đường đi qua nơi này, mấy người cố tình ghé vào quân doanh Viên gia quân để thăm viếng thúc thúc Đao Gãy đã nhiều năm không gặp.
Tới quân doanh là vào buổi chiều. Đao Gãy không có ở trong doanh, mà đang dẫn theo thủ hạ binh sĩ đi thực địa luyện binh ở thung lũng. Bây giờ Đại Việt quốc thái dân an, nhưng ở vào thời bình vẫn phải nghĩ đến lúc nguy nan, việc luyện binh không lúc nào được phép lơ là, lúc nào cũng phải duy trì trạng thái tốt nhất. Nếu có lệnh triệu tập, tùy thời có thể lên chiến trường.
Binh sĩ ở lại doanh địa, rất nhiều lão binh vẫn nhận ra Điềm Bảo và Bạch Úc. Ngay cả tân binh, cũng nhận ra Tô Võ và Tiểu Mạch Tuệ.
Vì vậy, khi mấy người đến thăm, binh sĩ phiên trực đã trực tiếp dẫn họ tới trướng đại soái, để họ ngồi chờ trong trướng, còn đặc biệt từ nhà bếp mang tới rượu và đồ nhắm.
Mắt thấy mặt trời dần ngả về tây, Độc lão đầu chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong trướng, không yên lòng.
"Gia gia trước kia cũng quen biết Viên tướng quân này sao? Thật sự là người quen cũ? Hắn cũng là con của ta... con nuôi?"
"Không thể nào, gia gia thân phận giang hồ như vậy sao lại cùng người của triều đình dây dưa đến cùng nhau đi, hay là một tướng quân, nghe đã thấy không cùng phe phái! Gia gia chắc chắn không giao du cùng hạng người chính phái như vậy! Các ngươi thật không gạt gia gia?"
"Thừa dịp người ta chưa về, các ngươi nói thật với gia gia đi, hắn có hiếu thuận với gia gia không? Nếu nói hiếu thuận, gia gia lát nữa sẽ đối xử ôn hòa với hắn, nếu không hiếu thuận, gia gia sẽ cho hắn nếm thử chút ít! Kiệt Kiệt Kiệt!"
"Không không không, hay là đừng nói nữa, các ngươi đừng ai nói gì cả! Gia gia suy nghĩ kỹ một chút, không chừng có thể nhớ ra chút gì! Đừng động! Đĩa lạc đó là của gia gia!"
Đi qua đi lại mấy vòng, đột nhiên phát hiện một đĩa lạc đã bị ăn hơn phân nửa, lão đầu sốt ruột nhào tới, dùng sức vỗ tay Tô Võ - người ăn nhiều nhất.
"Bất hiếu tôn! Sao háu ăn thế này! Tôn lão có biết không? Tôn lão! Gia gia lớn tuổi nhất! Ngươi nhìn lại mình xem, gia gia còn chưa được hạt nào! Bỏ ra, bỏ ra! Đừng có tranh!"
"Độc gia gia, ngươi cũng chỉ nhớ kỹ tôn lão, không nhớ rõ yêu ấu (trẻ nhỏ). Chúng ta tuổi còn nhỏ, ngươi thương chúng ta một chút, đừng có tranh, đừng tranh, cho ăn thêm hai hạt nữa! Bạch Úc! Mau mau mau, chuyền đi!"
Tô Võ giở trò xỏ xiên, cố ý trêu chọc lão đầu, khiến lão đầu tức giận công kích. Bên bàn nhỏ, mấy người náo loạn thành một đoàn, cái bàn bị đâm đến nghiêng ngả.
Giữa lúc đùa giỡn, giọng nói trầm thấp hùng hậu của nam nhân vang lên ngoài trướng, người chưa đến nhưng giọng nói đã đến trước, "Lão độc vật, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn ồn ào như thế."
Độc lão đầu ngẩn người, vô thức thốt lên, "Nhi tử, ngươi đã về rồi!"
Bốn người Điềm Bảo: "......"
"Ha ha ha ha ha! Độc gia gia đầu óc ngươi không ghi nhớ sự tình, miệng lại chưa quên câu cửa miệng quen thuộc!" Trước kia lúc Độc gia gia ở cùng thúc thúc Đao Gãy, thường gọi nhi tử a.
Mành lều bị người từ bên ngoài vén lên, nam nhân từ bên ngoài bước vào, thân hình cao lớn khiến cho doanh trướng lập tức lộ vẻ chật chội. Trên người hắn mặc áo giáp vải màu xám, tóc đã hoa râm, trên mặt càng có nhiều dấu vết của gió sương, mang thêm dấu ấn năm tháng khiến người ta xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận