Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 527

"Hôm nay không đi được thì để mai đi, mai không đi được thì đợi hết thiết quân luật rồi đi. Ta cũng đâu có vội." Độc Bất Xâm cố gắng kìm nén ý cười trong lòng, trả lời một cách nghiêm túc, "Hiện tại Tây Lăng không phải đang giới nghiêm khắp nơi để tìm người sắt sao? Không chừng ta đi chậm một hai ngày, còn có thể hóng hớt được chút náo nhiệt." Chợt, vai lão đầu lại run lên không kiềm chế được, "Kiệt kiệt kiệt kiệt!"
Tô Văn không biết từ lúc nào cũng chen chúc tới, nghiêng đầu nhìn ra ngoài trời, một cái bệ cửa sổ bé tí bị ba người chen chúc chật kín, "Có thể đi sớm một chút thì cứ đi sớm một chút, thời gian kéo càng lâu, lão thái thái càng không nỡ, đến lúc đó biết làm thế nào?" Trưởng công chúa năm mươi tuổi mà nhìn như lão bà u70, tinh thần khí mạo so với bà ta còn tang thương hơn.
Mỗi lần nhìn thấy nàng đối với Bạch Úc vừa đau vừa sủng, cẩn thận từng li từng tí giống như nâng đồ sứ dễ vỡ, sách, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không đành lòng.
Dù sao giả vẫn là giả, không thể lừa gạt nàng cả đời.
Cũng không thể ở bên cạnh nàng cả đời.
"Ấy nha, cái gì mà làm thế nào hay không làm thế nào, trực tiếp đi là được. Người ta có hai chân không phải để đi đường sao? Lại nói, hôm nay đi thì mai cũng có thể quay về, trong lòng nhớ thương thì trở lại thăm một chút là được." Độc Bất Xâm cười híp mắt, mắt tam giác híp lại thành một đường, "Bạch tiểu tử đang tuổi này, chính là lúc huyết khí phương cương, nên xông pha bốn phía. Cho dù là mẹ ruột ở đây, hắn cũng không thể cả đời ở trong phủ, chẳng đi đâu cả? Như thế chẳng khác nào nuôi dưỡng tiểu công tử ở khuê phòng? Như vậy có thể có tiền đồ gì?"
Chỉ có một mình hắn biết chân tướng.
Là người thân thật sự, hì hì ha ha!
Huyết thống là không thể cắt đứt!
Con cái dù có đi đến đâu, đều là người một nhà!
Lão thái thái tuy có bệnh điên, nhưng chỉ cần không bị kích thích, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, sẽ nghĩ thông suốt!
Bầu trời càng tối, chân trời càng sáng, ngoài cửa sổ bắt đầu gió lớn gào thét, lá cửa sổ bị thổi kẹt kẹt không ngừng, hoa la đơn dưới bệ cửa sổ không ngừng cong mình.
Lúc này, Phượng Hồng Sắc từ phòng khách bên ngoài vội vã chạy vào, người còn chưa vào cửa đã lên tiếng thúc giục, "Nhanh, thừa dịp hiện tại mau đi! Biểu ca đang đợi các ngươi ở cửa! Mẹ ta đang kéo đại di ở Ngâm Phong Viên, nhưng kéo không được bao lâu, chỉ cần chớp mắt không thấy biểu ca, đại di sẽ tìm người khắp nơi!"
Thấy nàng vội vã, đám người trong sảnh ngay cả lời cũng không dám nói nhiều, lập tức chạy về hướng cửa lớn, nhất thời rối loạn.
Chạy trên đường, Độc Bất Xâm mới phát hiện mình sợ đến mức quên cả thở, "...... Ấy nha ta đi, gia gia năm đó bị người ta cầm nỏ công thành đuổi theo, cũng không có khẩn trương như vậy."
Đám tiểu nhân chạy xông vào, mượn gió như muốn bay lên, "Ai mà không vậy! Ta xông pha nhiều năm, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua? Lần đầu tiên chạy trốn mà trong lòng hoảng hốt như thế!"
"......" Khổ Cáp Cáp chạy theo phía sau, muốn cho bọn hắn một đoạn đường. Phượng Hồng Sắc nghe được mấy câu này, khóc không được mà cười cũng không xong.
Trước cửa phủ công chúa đã sớm có xe ngựa chuẩn bị sẵn, chỉ chờ bọn hắn đến là có thể khởi hành ngay, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Nhị công chúa chuẩn bị.
Bạch Úc ngồi ở đầu xe ngựa, nhìn các đồng bạn từng người chạy ra, vén rèm xe giùm bọn hắn.
Trong chớp mắt, người vào xe như sủi cảo thả vào nồi, trong xe ngựa lập tức chật ních.
Đợi Phượng Hồng Sắc thở hổn hển tìm đến, xe ngựa đã sắp ra khỏi cửa ngõ.
Nàng mất hết sức lực, dựa vào khung cửa sơn son chầm chậm trượt xuống, nhìn về hướng cửa ngõ thất thần, hốc mắt dần ửng đỏ.
Biểu ca đi rồi.
Rốt cuộc vẫn phải đi.
Trong xe ngựa, mọi người khẩn trương một hồi, sau khi ra khỏi ngõ nhỏ, nhao nhao thở phào một hơi.
"Cuối cùng cũng ra rồi," Tô Võ ló đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn, "Không ai đuổi theo, xem ra trưởng công chúa còn chưa biết chúng ta đã rời đi." Sau đó, hắn rụt đầu lại, dựa vào buồng xe có chút mệt mỏi, "Kỳ lạ, rõ ràng là chuyện đáng mừng, sao lại không vui nổi?"
"Trong lòng không dễ chịu mà thôi." Tô Văn thở dài, tựa vào vai ai đó không biết, nhìn đỉnh xe ngựa, sau đó không nói gì nữa.
Lúc nãy còn tranh giành một chỗ to bằng bàn tay, ngươi giẫm ta ta đạp ngươi, náo nhiệt vô cùng, lúc này đột nhiên yên tĩnh trở lại, bầu không khí có vẻ quái dị, ngột ngạt.
Xe ngựa ra khỏi ngõ nhỏ tiến vào khu phố, tiếng ồn ào náo động bên ngoài ập tới.
Bạch Úc vén rèm cửa sổ xe, nhìn cảnh đường phố bên ngoài ngẩn người.
Mưa to sắp tới, người bán hàng rong ven đường vội vội vàng vàng thu lại sạp hàng vừa dựng lên, cửa hàng ven đường cũng gấp rút thu hàng bày ở cửa tiệm vào, người đi đường ngược gió tăng tốc bước chân, tìm chỗ trú mưa.
Khắp nơi là cảnh tượng hỗn loạn.
Gió mạnh thổi vào cửa sổ xe, thổi đến mức người ta không mở mắt ra được, Bạch Úc định buông rèm cửa xuống, trong tầm mắt đột nhiên thoáng qua một bóng hình quen thuộc.
Hắn khựng lại, đôi mắt hoa đào chậm rãi nheo lại, "Dừng xe."
Chương 444: Nhi tử quá thông minh, lão tử đau đầu.
Trước cửa tiệm điểm tâm đầu phố, Bạch Khuê như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế nhấc chân bước đi, toàn thân cứng đờ.
Chân trái làm trụ, chân phải nâng lên, trong tay cầm một hộp bánh Fleur, khóe miệng còn giữ nguyên độ cong.
"Lão đầu tử, đến đây từ lúc nào? Tới tìm ta sao?" Thanh niên áo trắng đứng trước mặt hắn, đôi mắt hoa đào cong lên, giọng nói không có vẻ thân thiết ôn hòa thường ngày, ánh mắt hắn lướt qua hộp điểm tâm, "Ta nhớ ngươi không thích ăn điểm tâm, bánh Fleur này, không lẽ cũng mua cho ta?"
"......" Bạch Khuê cẩn thận đặt chân phải xuống, kéo dài khóe miệng thêm hai phần, cười đến chân thành, "Ấy nha, Úc nhi! Cha đúng là tới tìm con! Không ngờ lại tìm được, ha ha ha!"
Bạch Úc mỉm cười, "Nhấc chân phải lên."
"......" Bạch Khuê lại nâng chân phải lên, đứng tấn kiểu "Kim kê độc lập".
Một màn này khiến cho những người đi đường vội vã cũng phải dừng chân vây xem.
Cách đó không xa, hai cửa sổ nhỏ của xe ngựa chật kín đầu người xem náo nhiệt.
"Kiệt Kiệt! A hì hì ha ha!" Tiếng cười của lão đầu không ngừng vang vọng.
Người vây xem càng lúc càng đông, khi thì nhìn hai cha con đang giằng co trước cửa tiệm điểm tâm, khi thì nhìn xe ngựa chật ních đầu người.
Bạch Úc không hề quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm lão gia tử nhà mình, nhưng lại nói với người trên xe, "Độc gia gia, tối qua ngươi gặp cha ta ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận