Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 21

"Nghe được cái gì?" "Tú Nhi! Tú Nhi đang gọi cha, mẹ!" "Chỉ toàn nói bậy, nơi này cách Tú Nhi ít nhất cũng vài trăm dặm --" Tô lão phụ lơ đãng ngẩng đầu, lời trách cứ trong miệng im bặt mà dừng. Sau đó, bà vội đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm đối diện, bờ môi không ngừng run rẩy. Cuối quan đạo kéo dài về sau dịch trạm, một bóng người lảo đảo chạy qua bên này, miệng hình như đang kêu cái gì đó. Càng đến gần, thanh âm càng rõ ràng. "Cha! Mẹ!" Tô lão hán cũng chống quải trượng đứng lên, chưa kịp nói nước mắt đã chảy dài, "Là Tú Nhi, là Tú Nhi a!" Tô Đại, Tô Nhị lúc này cũng nghe được tiếng kêu, cùng nhau kích động đứng dậy nhìn về phía kia. Người phụ nhân trẻ tuổi xâm nhập tầm mắt, khuôn mặt tiều tụy phong trần mệt mỏi, tóc tai rối bời, nhìn so với bọn họ còn thê thảm hơn. Ba đứa trẻ con nhận ra cô cô, vừa kêu vừa nhảy chạy tới, "Là cô cô! Cô cô đến rồi!" Điềm Bảo ở trong chăn chơi bong bóng nước miếng, bình tĩnh như lão cẩu. Nàng đã nghe thấy giọng nói của cô cô trước khi cô ấy xuất hiện. Trước kia lỗ tai nàng không thính như vậy, sau khi biến thành em bé, Điềm Bảo phát hiện trên người mình xuất hiện thật nhiều điều kỳ lạ, không chỉ lỗ tai thính, mắt cũng tinh tường, còn có... Điềm Bảo hai mắt nhìn lên trời, ánh mắt vô tội, tay nhỏ trong chăn sờ một chút xíu vải vóc rồi nhẹ nhàng kéo một cái. Xoẹt —— Chăn lót bị rách một lỗ. Điềm Bảo điềm nhiên như không có việc gì, buông tay nhỏ ra. Chỉ cần nàng không thừa nhận, sẽ không có ai biết chuyện xấu này là do nàng làm. Nàng bên này lén lút làm xong chuyện xấu, bên kia Tô Tú Nhi cùng người nhà cũng ôm nhau khóc rống một trận. "Cha, mẹ, con cùng mọi người đi biên cương!" Tô Tú Nhi ngừng rơi nước mắt, khóe miệng cong lên, "Con cùng Trần Đức đã viết thư bỏ vợ, sau này không còn quan hệ gì với nhà bọn họ nữa, chỉ cần có thể ở cùng cha mẹ, lưu vong con cũng vui vẻ!" Tô lão phụ đỏ mắt, tay dùng sức vỗ lưng con gái, "Con là đồ ngốc, đồ ngốc!" "Mẹ, con không ngốc. Buổi trưa hôm đó, tin tức trong nhà xảy ra chuyện liền truyền đến Trần gia, Trần bà tử sợ bị liên lụy, lúc đó liền thay đổi sắc mặt, mắng con là gà mái không biết đẻ trứng, gả đi hai năm đều không sinh nổi cho lão Trần gia một mụn con nối dõi, nên kêu Trần Đức hưu con." Tô Tú Nhi nói đến những chuyện bực mình này, giọng điệu hời hợt, "Trần Đức là kẻ nhu nhược, do do dự dự nói với con, chỉ cần con chịu để hắn cưới biểu muội của hắn vào cửa, hắn liền đảm bảo con có một vị trí trong Trần gia. Con không đồng ý, trực tiếp đòi thư bỏ vợ, từ đó về sau cùng hắn và Trần gia không còn quan hệ. Hắn muốn hưởng tề nhân chi phúc, con lại không muốn chịu nhục nhã như vậy. Về sau cha mẹ ở đâu con liền ở đó, con phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời!" Tô Nhị cứng rắn lên tiếng, "Làm tốt lắm! Trần gia là một ổ rắn chuột, con phân rõ giới hạn với bọn họ xem như thoát ly khổ hải! Yên tâm, cha mẹ có ta và đại ca phụng dưỡng, nhị ca còn nuôi thêm cả con nữa! Ta không tin, không phải chỉ là lưu vong thôi sao? Ta làm theo có thể sống thật tốt!" Tô Đại cũng cười, "Tú Nhi, con đến lúc này thật không sai. Đừng nhìn ta đầy bụi đất, cuộc sống tạm bợ nhưng lại tìm thấy sự tiêu dao tự tại! Nha sai chướng mắt loại tiểu nhân vật như ta, không muốn chịu khổ áp giải, nên để ta tự mình đi biên cương lãnh phạt. Không ai trông coi, ta đi một đường xuống đây giống như du sơn ngoạn thủy, muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, còn không cần làm việc! Không nghĩ tới đúng không? Quả thực là quãng thời gian của Bán Thần Tiên!"
Người nhà họ Tô, "..."
Một lát sau, "Ha ha ha ha!"
Toàn gia lần nữa tề tề chỉnh chỉnh, khổ trung mua vui, tâm thái rộng rãi rốt cuộc cũng xua tan đi đám khói mù dày đặc. Trong rừng, trận trận tiếng cười theo gió bay đi, truyền vào dịch trạm. Trong dịch trạm, ở bàn ăn gần cửa sổ, một phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đang cho em bé ăn cơm, bị tiếng cười bên ngoài hấp dẫn, quay đầu tìm kiếm, "Là người phương nào ở bên kia ồn ào?"
**Thứ 18 chương: Quý nhân tương trợ**
"Một đám điêu dân, quan gia dịch trạm trước cửa há lại là nơi các ngươi có thể tùy ý ồn ào! Mau thu thập những thứ rách rưới này rồi cút đi!" Trong rừng, không khí vui vẻ bị một tiếng quát lớn phá vỡ. Một nam nhân trung niên quần áo chỉnh tề, mang theo hai gã sai vặt lao đến, hung thần ác sát. Người Tô gia vừa mới tề tụ, khóc khóc cười cười xong đang chuẩn bị ăn chút gì, tăng cường thể lực để tiếp tục lên đường, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Tô Đại, Tô Nhị tuổi trẻ nóng tính, nghe được đối phương xông lại vô lễ mắng đuổi người, đứng dậy định cùng hắn lý luận, nhưng bị Tô lão phụ kịp thời ngăn lại. "Vị quan gia này, thực sự xin lỗi, chúng ta đi ngay đây." Tô lão phụ nén giận, hạ mình, ánh mắt ra hiệu cho con trai, con dâu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Đối phương nhìn qua là biết có chút bối cảnh, những bách tính nhỏ bé như bọn họ không đắc tội nổi. Bà vốn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, dàn xếp ổn thỏa, nghĩ đến việc mình đã cúi đầu làm đủ tư thái, đối phương chỉ cần không tiếp tục bức bách, sự tình cũng coi như qua, không ngờ đối phương căn bản không nghĩ như vậy. Nhìn ra sự không phục trong ánh mắt của Tô Đại, Tô Nhị, nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng, "Chờ chút, các ngươi từ đâu đến? Muốn đi đâu? Đem thông hành lộ dẫn ra đây xem! Nhìn cái bộ dạng ăn mày của các ngươi, không khéo lại là lưu dân gây án ở khắp nơi! Triều ta có lệnh, nếu gặp thân phận không rõ lưu dân, có thể áp giải đến nha môn thẩm vấn. Nếu gặp phản kháng, thì coi như đánh giết!"
Từ xưa dân không đấu với quan, bách tính đối với quan lại có sự e ngại tự nhiên. Tô lão phụ bình thường mạnh mẽ là thế, cũng bị lời nói của nam nhân trung niên dọa cho mặt trắng bệch, ba đứa trẻ con nhà họ Tô sợ đến mức ôm chặt cha mẹ khóc lớn. "Quan gia minh giám, chúng ta không phải là lưu dân!" Tô lão hán cuống quýt tiến lên, mang theo cả nhà già trẻ quỳ xuống, run tay lấy từ trong ngực ra công văn đóng dấu quan ấn, hai tay dâng lên, gấp giọng nói, "Tiểu dân cả nhà họ Tô, thụ họ hàng xa liên lụy bị phán cả nhà lưu vong, giờ đang trên đường đến nơi lưu đày. Chúng ta tuy là tội nhân, nhưng người nhà già trẻ đều là thanh bạch, chưa từng phạm qua chuyện gì, tuyệt không phải lưu dân gây án khắp nơi!"
Tình hình trước mắt, không cho phép bọn họ che giấu thân phận. Luật pháp Bắc Việt xác thực có quy định rõ ràng, đối với lưu dân thân phận bất minh, có thể đưa đến quan, cũng có thể đánh giết. Đây cũng là nguyên nhân mà nha môn dám thả cho cả nhà bọn họ tự đi đến nơi chịu tội dù rõ ràng là bị lưu vong. Nếu bọn họ dám bỏ trốn, liền sẽ biến thành lưu dân, kết cục so với lưu vong còn thảm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận