Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 557

Hắn quét mắt nhìn bóng đen đang đứng yên phía trước cửa sổ, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh tường, xoa bóp mi tâm đang có chút nhức mỏi, "Không đến?"
Bóng đen đáp: "Đối phương vừa mới tới Đan Dương, có lẽ là chưa quen thuộc địa hình, chỉ ở xung quanh ngõ nhỏ tùy ý đi dạo vài vòng, vẫn chưa tiếp cận hoàng trưởng tôn phủ."
"Độc Bất Xâm mỗi khi đến một nơi nào đó sẽ đi đầu điều nghiên địa hình rồi mới động thủ, hoàng trưởng tôn phủ tại mảnh đất này là giàu sang nhất, hắn sẽ không bỏ qua miếng mồi béo bở này. Tiếp tục nhìn chằm chằm."
"Rõ."
"Những người khác có động tĩnh gì không? Có thể điều tra rõ rốt cuộc đã tới mấy người?"
"Chủ tử thứ tội, vẫn chưa điều tra rõ. Đại Việt sứ thần đoàn lần này tới đây hết thảy có 21 người, trừ Cam Chấn Vũ cùng Độc Bất Xâm thân phận đã xác định, những người còn lại còn cần phải điều tra thêm, nhưng theo thuộc hạ phỏng đoán, ở trong đó nhất định có Tô Cửu Nghê, nàng cùng Độc Bất Xâm tình như ông cháu, sẽ không yên tâm để hắn một mình mạo hiểm."
Diêm Trường Không không có hỏi lại, phất tay, "Đi xuống đi."
Đợi đến khi thám tử rời đi, hắn vẫn ngồi lại trên ghế bành rất lâu, nhìn chằm chằm ánh trăng đang chiếu xiên qua cửa sổ mà xuất thần.
Tay phải vô thức vỗ nhẹ lên lan can ghế bành, trong khách sảnh tĩnh mịch, tiếng lách cách nhè nhẹ vang lên theo nhịp điệu.
Tô Cửu Nghê tới, Bạch Úc tuyệt đối không thể không có mặt.
Như vậy, chắc chắn là đã có ba người.
Như thế là đủ rồi.
Tô Cửu Nghê cùng Bạch Úc là hạch tâm trong mỗi lần hành động của đám người ở đất lưu đày.
**Chương 469: Đừng tức giận, có cơ hội giúp ngươi đánh hắn**
Thời gian đại điển ngày càng đến gần.
Đan Dương Thành trở nên càng thêm náo nhiệt.
Tân Hoàng mặc dù còn chưa cử hành lễ đăng cơ, nhưng đã vào cung chấp chính.
Mùng mười tháng chín, Tân Hoàng thiết yến tiệc tại trong cung để chiêu đãi sứ thần các quốc gia, tiệc rượu ăn uống linh đình.
Cam Chấn Vũ tự nhiên muốn có mặt, Độc lão đầu sắm vai một ngôn quan cũng phải trình diện.
Hoàng hôn, trước cửa dịch quán, xe ngựa lần lượt đỗ rồi khởi hành, hướng về phía hoàng cung chạy đi.
Trong đó có một chiếc xe ngựa, Cam Chấn Vũ cùng Độc lão đầu ngồi chung, ngoài Bạch Úc và Điềm Bảo đồng hành, còn có Tiểu Mạch Tuệ và Tô An.
"Các quốc gia mặc dù riêng có quy củ không chém sứ giả, nhưng chúng ta vẫn cần cẩn thận mới là tốt nhất, sau khi tiến cung phải cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói. Thân phận của các ngươi có lẽ đã có không ít người nhìn thấu, chỉ là đối phương án binh bất động mà thôi." Cam Chấn Vũ liếc nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đã lái vào Tứ Mã Đại Đạo, cách hoàng cung không xa.
Độc Bất Xâm chẳng hề để ý, "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chúng ta khi tới đã có chuẩn bị, có gì đáng sợ? Trước kia gia gia đã từng đi qua bao nhiêu nơi, có nơi nào là không nguy hiểm?"
Cam Chấn Vũ sửng sốt, bị lão đầu chặn họng đến mức á khẩu không trả lời được.
Ngươi đi đâu cũng đều mượn gió bẻ măng dẫn dụ đám người truy binh, có thể không nguy hiểm sao?
Bốn tiểu bối ở trong xe, ba người che miệng cười trộm, biểu cảm của Cam Thúc rất thú vị, vừa nhìn liền biết hắn đang suy nghĩ gì.
Điềm Bảo mang theo ý cười, mở miệng: "Độc gia gia, đêm nay không thể ở trong cung điều nghiên địa hình được đâu, hoàng cung cao thủ nhiều như mây, cơ quan trùng điệp, không kém gì so với Tây Lăng hoàng cung."
Bạch Úc cười đến càng sâu, lồng ngực chấn động, "Nói cách khác, ở chỗ này ngài cũng không lật vào thành cung được đâu."
Độc Bất Xâm mặt mày khó coi.
Hai tên tiểu tử này, một chút mặt mũi cũng không nể nang cho hắn.
Ráng mây phía chân trời dần dần trở nên yên ắng.
Trời tối hẳn, trước cửa hoàng cung sáng lên những chiếc đèn lồng.
Là người kế vị thái tử, Diêm Trường Không tự mình dẫn lễ quan ra trước cửa cung nghênh đón tân khách.
Thân mặc áo bào có họa tiết mãng xà bốn móng màu đỏ, dáng người cao ráo đứng giữa đám người, hệt như hạc giữa bầy gà, như chúng tinh phủng nguyệt.
Đợi cùng đám tân khách vừa mới tới hàn huyên xong, đưa người dẫn quý khách vào trong cửa cung, hắn mới thừa dịp có khe hở đi đến chỗ cột Bàn Long phía bên trái cửa cung, cùng Văn Nhân Càn đang chắp tay đứng ở đó trao đổi ánh mắt.
"Đại Việt sứ thần đoàn lập tức sẽ tới thôi," Văn Nhân Càn quay đầu nhìn về phía Tứ Mã Đại Đạo kéo dài từ cửa cung, ở giữa những hàng cây Fleur thấp thoáng, một cỗ xe ngựa có màn che màu xanh xuất hiện từ phía đầu bên kia của đại lộ, tăng dần tốc độ mà tiến đến, "Nếu có thể bắt rùa trong hũ, không còn gì tốt hơn, đáng tiếc."
"Sứ thần các quốc gia tề tụ, đại điển đăng cơ của phụ hoàng sắp tới, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Thể diện quốc gia của Nam Tang cũng không cho phép có bất cứ sơ suất nào. Hai binh giao chiến còn không chém sứ giả, huống chi đám người Tô Cửu Nghê với Nam Tang chúng ta cũng không hề có xung đột trực tiếp nào, Nam Tang sẽ không ở trong cung mà động thủ với bọn họ trong bữa tiệc." Diêm Trường Không cũng đưa mắt liếc nhìn chiếc xe ngựa kia, dáng tươi cười nhàn nhạt, "Cho dù muốn động thủ, cũng cần phải chờ đến khi có được sự nắm chắc vạn toàn đã. Bản sự của Tô Cửu Nghê không thể khinh thường, nếu không chẳng lẽ Mạc Bắc Vương lại thua thiệt trên tay nàng ta hay sao?"
"Lục đệ của ta tuy có năng lực, nhưng có hơi tự phụ. Về phần lời thế tử nói nắm chắc vạn toàn... Ta vừa mới có một chuyện muốn bẩm báo, có lẽ có thể trợ lực cho thế tử."
"A? Xin lắng tai nghe."
Văn Nhân Càn nghiêng đầu ghé sát bên tai hắn nói nhỏ vài câu, sau đó chắp tay bước ra khỏi chỗ tối, cười nói hướng vào trong cửa cung, "Bản vương xin chúc thái tử tâm tưởng sự thành!"
Thái tử?
Diêm Trường Không nhíu mày, ngưng nhìn bóng lưng nam nhân, khẽ nhếch khóe môi.
Người của hoàng thất Bắc Tương, quả nhiên không phải là đèn cạn dầu.
Xe ngựa màn che màu lam dừng lại ở trước cửa cung.
Người ở trong xe lần lượt xuống xe.
Diêm Trường Không thu lại suy nghĩ, cất bước tiến lên đón tiếp, "Hoan nghênh chư vị ——"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt rơi trên gương mặt của nữ tử vừa mới nhảy xuống xe, đối diện với đôi mắt hạnh đang lạnh lùng nhìn tới, trái tim Diêm Trường Không bỗng nhiên co rút lại, dường như có một luồng điện xẹt qua trong cơ thể.
Sự thất thố chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, nhanh đến mức không một ai có thể phát giác ra, ý cười trên mặt hắn không thay đổi, tiếp tục nói, "—— không quản ngại đường xá xa xôi vạn dặm tới đây Nam Tang chúng ta, hôm nay dạ yến được chuẩn bị đặc biệt vì chư vị mà thôi, hoàng trưởng tôn của Nam Tang Diêm Trường Không tới đây tiếp đón khách quý, nếu có bất kỳ sự chiêu đãi không chu đáo nào, mong quý khách rộng lòng thứ lỗi."
Cam Chấn Vũ chắp tay hành lễ, xã giao thành thạo điêu luyện, "Diêm thế tử quá lời rồi, vinh hạnh khi được tham dự thịnh sự của Nam Tang, là may mắn của Cam mỗ. Hoàng thượng của ta đã đặc biệt dặn dò, tiếc là ngài không thể tự mình tới đây, là sứ thần của Đại Việt, nhất định phải mang lời chúc phúc của ngài ấy đến."
Độc lão đầu là người cuối cùng nhảy xuống xe, tận mắt chứng kiến cái công phu "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" của Cam gia, tự cảm thấy không bằng, "Bình thường nói chuyện với chúng ta đâu ra đấy, nguyên lai cũng chỉ là một con cáo già đội lốt cừu, chậc chậc."
Giọng nói thầm của lão đầu rất nhỏ, nhưng vẫn dẫn tới hai người đang nói chuyện với nhau quay đầu lại nhìn.
Lão đầu lập tức chỉnh trang lại mũ, làm ra vẻ mờ mịt, "Các ngươi cứ nói chuyện đi, không cần phải để ý đến ta, làm ngôn quan nhiều năm nên cái tật nhanh mồm nhanh miệng nhất thời khó mà sửa đổi, các ngươi cứ xem như nghe chuyện tiếu lâm, ngang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận