Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 551

Tô gia, các phụ nhân hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, lời Khả Úc Nhi Nương nói sao nghe cứ thấy sai sai ở đâu ấy? Các nàng đối với lai lịch thân phận vị "Úc Nhi Nương" này đều rõ ràng, bọn nhỏ khi trở về đều đã báo với gia đình, bao gồm cả chứng bệnh điên của lão phụ nhân.
Chẳng lẽ... là đột nhiên phát bệnh động kinh nên nói năng lung tung?
Cũng không giống a.
Hà Đại Hương hạ giọng, tùy tiện nói: "Hi Tả nói không sai, Úc Nhi ta cũng là từ nhỏ nhìn nó lớn lên, tính tình chân thật của nó ra sao ta lại không biết sao? Nó đó chính là tiểu bá vương vô pháp vô thiên! Đừng nói, cũng chỉ có Điềm Bảo nhà ta là có thể trấn áp được nó. Nhiều năm như vậy hai đứa cùng nhau lớn lên, lại luôn như hình với bóng, có Điềm Bảo ở đâu nhất định có thể nhìn thấy Úc Nhi. Hi Tả ở chỗ này, căn bản không cần lo lắng Úc Nhi không trở lại, nó dám không trở về Điềm Bảo cũng phải đánh nó trở về! Là cái lý này!"
Tô Lão Bà Tử, Lưu Nguyệt Lan, cùng với Tô Tú Nhi vừa thay tã cho tiểu nhi tử xong đi ra, "..."
Các nàng biết chỗ nào không đúng rồi.
Câu nói vi diệu vừa rồi của Trường công chúa, rõ ràng là đã coi Điềm Bảo như con dâu mà nói ra!
Ây nha, việc này thật khó lường!
Tô Lão Bà Tử nhét miếng vải vào tay con dâu cả, xách theo ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh Trường công chúa, kéo tay nàng vỗ nhẹ, lời nói thấm thía: "Úc Nhi Nương, Úc Nhi ở đây, nó tự nhiên sẽ trở về, nhưng không thể quá trông cậy vào Điềm Bảo, nhà chúng ta Điềm Bảo, ngươi nói với nó những chuyện khác, chỉ định nó nghĩ một ra ba, nhưng ngươi nói với nó chuyện kia... Ấy nha ta cũng không vòng vo với ngươi, ta nói thẳng, Điềm Bảo trừ đánh nhau và chỉnh người, còn lại nàng đều chậm hiểu!"
"Tô a nãi, ý của ngươi là Điềm Bảo về mặt tình cảm còn chưa khai khiếu sao?" Trường công chúa che miệng cười yếu ớt, xích lại gần Tô Lão Bà Tử một chút, thần bí nói: "Vậy cũng chưa chắc. Ngươi có thấy chiếc vòng bạc Điềm Bảo mang trên cổ tay không? Đó là vòng tay tóc đen, tóc đen, thiên ti vạn lũ đều là tơ tình cả. Đây là lễ vật người trẻ tuổi trao cho nhau, phải tâm ý tương thông mới có thể nhận."
Tô Lão Bà Tử nghiêng mông một cái, ghế nhỏ lật nhào, người được Trường công chúa tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Lão bà tử khóe miệng run lên, cùng quý phụ nhân mắt cười bốn mắt nhìn nhau, "..."
Điềm Bảo và Úc Nhi bọn họ có phải tính sai rồi không?
Bệnh động kinh của Trường công chúa thực ra là giả vờ sao?
Đâu có tên điên nào thông minh như vậy?
Chương 464: Tốt nhân duyên nên tác hợp a
"Úc Nhi Nương, sao ngươi lại xách ta lên?"
"Ta biết võ a."
"A, ngươi thật sự là Úc Nhi Nương?"
"Tự nhiên là thật! Ta còn có thể nhận nhầm con trai mình sao?"
"Vậy Bạch Khuê Bạch gia chủ ——"
"Hắn là cha nuôi của Úc Nhi thôi. Những năm này Úc Nhi xông xáo bên ngoài đều nhờ có hắn chiếu cố, vất vả hắn."
"..."
Tô Lão Bà Tử xách theo ghế nhỏ ngồi trở lại bên cạnh con dâu cả, vẻ mặt hốt hoảng, thừa dịp quý phụ nhân đang đùa tiểu bảo bảo, thấp giọng hỏi: "Nguyệt Lan, cái vòng bạc Điềm Bảo đeo là Bạch Úc tặng sao?"
Lưu Nguyệt Lan thần sắc cũng hoảng hốt, "Điềm Bảo nói là Úc Nhi tặng làm lễ cập kê 15 tuổi."
"Nhưng Trường công chúa nói đó là vòng tay tóc đen! Cái gì mà tia, tơ tình chứ!"
"Mẹ, loại vòng bạc xinh đẹp kia con cũng chưa từng thấy qua, làm sao biết được là cái gì chứ!"
Hà Đại Hương, Tô Tú Nhi, "..."
Các nàng cũng không biết!
Trước kia nhà nghèo, các nàng ngay cả một thỏi bạc nguyên vẹn như thế nào đều chưa từng thấy qua, làm sao biết cái gì tóc đen, tơ tình vòng tay?
Cửa hàng trang sức, những nơi như vậy các nàng càng là ngay cả bậc cửa cũng không dám bước đến, căn bản không biết đến.
Chính là sau này, khi thời gian tốt hơn, bọn nhỏ đi ra ngoài trở về cũng có tặng đồ trang sức cho các nàng, các nàng cũng chỉ coi là vật quý trọng, toàn bộ đều cất kỹ dưới đáy hòm, ai biết còn có rất nhiều ngụ ý sâu xa?
Tô Tú Nhi tiến đến bên cạnh mẹ cùng hai tẩu tử, thấp giọng nói: "Mẹ, đại tẩu, nhị tẩu, vòng tay có ngụ ý gì không phải là trọng điểm, quan trọng là tâm tư của Úc Nhi!"
Hà Đại Hương vỗ đùi, làm cho Niên Niên, Tuế Tuế giật nảy mình, "Đúng! Quan trọng là tâm tư của Úc Nhi! Nhưng Điềm Bảo nhận lễ thì nói thế nào?"
Ba người kia, "..."
Tô Lão Bà Tử, "Điềm Bảo chưa khai khiếu, nhất định bị tên tiểu tử thối Úc Nhi kia lừa gạt!"
Hà Đại Hương lại nói: "Mẹ, lát nữa Điềm Bảo trở về, ngài định nói chuyện này cho nó biết, để mà bổng đánh uyên ương sao?"
Tô Lão Bà Tử, "..."
"Cái gì mà bổng đánh uyên ương, Điềm Bảo không phải không khai khiếu a! Nếu nó thích, thì cứ tiếp tục mang vòng tay, nếu không thích, thì, thì tháo ra! Cũng không thể để nó mơ mơ hồ hồ!"
Lại có người ghé đầu lại, dùng âm điệu nhỏ giọng y hệt các nàng hỏi: "Úc Nhi nhà ta có điểm nào không tốt? Nó cùng Điềm Bảo thân cận như vậy mà Điềm Bảo còn chậm hiểu, nếu đổi thành người khác, ai có thể có cơ hội? Đem khả năng thành uyên ương đánh tan, theo tính tình kia của Điềm Bảo, chẳng lẽ các ngươi hy vọng nó ngày sau cô độc sống quãng đời còn lại? Tốt nhân duyên nên tác hợp a! Về sau Điềm Bảo sinh em bé không chừng năm gần đây tuổi tác càng lớn tuổi lại càng yêu, các ngươi không muốn ôm sao? Ta là rất muốn ôm!"
Bốn phụ nhân nhìn chằm chằm Trường công chúa vừa xích lại gần, "..."
Niên Niên, Tuế Tuế, "Ê a, ê a."
Trên thuyền vận chuyển đến Vãng Nam Tang, Điềm Bảo xoa xoa chóp mũi không hiểu sao lại ngứa, chiếc vòng tay tóc đen giữa cổ tay trắng nõn trượt xuống, dán trên da thịt lành lạnh.
Thanh niên áo trắng đối diện trên bàn cờ hạ xuống quân đen, khi ngẩng đầu thoáng thấy cổ tay thiếu nữ phản chiếu ánh bạc, đáy mắt tràn ra ý cười.
"Cười cái gì?" Điềm Bảo vê quân trắng, đặt xuống bàn cờ, nhìn như tùy ý nhưng lại hạ sát bốn quân của hắn.
"Sư tỷ, tỷ nhường ta một chút không được sao? Ra tay không lưu tình, ta càng ngày càng gian nan." Bạch Úc cố ý lầm bầm, nhưng giữa hai hàng lông mày ý cười không giảm, "Cùng tỷ đánh cờ ta chưa một lần có thể thắng."
"Ngươi không nhường, thắng bại của chúng ta là năm năm."
"Ngô, thua tỷ, ta còn cao hứng hơn là thắng."
Tiểu Mạch Tuệ và Băng Nhi đều chiếm một góc xem cờ, nghe vậy ha ha cười lạnh, "Nịnh hót!"
Băng Nhi, "... Xem ra ngươi là Bạch ca ca của ta, ta tha cho ngươi một mạng!"
Bạch Úc lập tức cười lệch vai, hai tay thở dài, "Tạ Băng Nhi không mắng chi tình."
"..."
Điềm Bảo khóe miệng không tự giác cong lên.
Mỗi người đều là một tên dở hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận