Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 208

Bánh xe ngựa khẽ lay động, nhấc lên một góc rèm, có người bước đến nhìn thoáng qua, vừa vặn bắt gặp người ngồi trong xe ngựa rõ ràng là vị Tuấn công tử mặt trắng sáng sớm bị bắt cóc đến phủ công chúa. Tuấn công tử ngồi trong xe, phe phẩy quạt xếp, thần thái ung dung thư thái, nào có chút dáng vẻ nào của người bị cưỡng ép.
Đợi xe ngựa chạy xa, phía sau có tiếng bách tính khinh thường xì xào, "Nhìn xem, tám thành là đã sớm để mắt tới công chúa, muốn làm khách quý của công chúa! Ta nói sáng sớm trên đường đông người như vậy, tất cả mọi người chen chúc ở bên cạnh, sao lại chỉ có hắn bị chen ra, thì ra người ta là cố ý, vội vàng xông lên va chạm, muốn ăn bám đó mà!"
Có người cười vui đáp lời, "Có thể ăn cơm chùa đó cũng là bản lĩnh của người ta, cha mẹ cho bộ dạng dễ nhìn, cái này muốn đổi thành một người có tướng mạo khó coi, để hắn xông tới thử xem công chúa có thèm để ý không?"
"Việc này có gì đáng để bàn tán, công chúa giữa đường cướp trai đẹp chúng ta còn thấy ít sao? Trước kia bỏ qua thì không sao, lần này nói khó nghe chút là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, lại nói công chúa ra tay thực sự rất hào phóng, cũng không trách người ta muốn xông tới ăn bám. Thời buổi này tiền khó kiếm a!"
Giữa lúc bách tính bàn tán, hán tử râu ria chọn một nửa giỏ rau xanh héo rũ, mang theo hai tiểu tử trong nhà, lặng lẽ rời đi.
Lão đạo sĩ gần đây hay xuất hiện trên đường cũng mang theo tiểu đồng chậm rãi đi về phía đó, miệng vẫn như cũ là kéo dài giọng điệu hát hí khúc.
"Xem tướng xem tướng, xem tướng nhìn rõ vận mệnh, thiết khẩu thần toán, một quẻ mười lượng bạc ——!"
**Chương 173: Không di chuyển được**
Khôn Ninh Cung, phượng điện.
Hoàng hậu xem xong mật tín trong tay, đáy mắt u ám, mật tín trong tay bị vò thành một cục.
"Họ Nam Cung đúng là to gan như ban đầu! Thật sự là hết sức lớn mật! Ỷ vào sự dung túng của hoàng thượng, thật sự cho rằng có thể vô pháp vô thiên!"
"Lập tức truyền lệnh Cẩm Y Vệ đến cửa thành chặn người, nếu chặn không được, mang đầu tới gặp!" Nói xong, hoàng hậu nheo mắt, lại cười lạnh, "Từ ma ma, ngươi đi Nhận Càn Cung tìm Miêu Bình, đem việc này nói cho hắn biết, bản cung muốn xem thử, hoàng thượng sẽ xử trí Bát công chúa mà hắn sủng ái nhất như thế nào!"
Thôi gia gặp chuyện, từ trên mây bỗng nhiên rơi xuống đáy vực, ngay cả vị hoàng hậu này là nàng đây cũng không thể bảo vệ được nhà mẹ đẻ.
Trong lòng hoàng hậu làm sao có thể không oán hận?
Sau khi hạ lệnh, nàng chậm rãi đi lại trong điện, con ngươi thỉnh thoảng lại nheo lại, ánh mắt không ngừng thay đổi.
Hoàng thượng lần này ra tay với Thôi gia không chút lưu tình, không biết có phải đã sinh lòng hoài nghi hay không.
Nhưng nếu tội danh thông đồng với địch phản quốc của Thôi gia một khi định ra, vậy sẽ không còn đường sống quay về.
Đó là chỗ dựa mà nàng và hoàng nhi coi trọng nhất.
Hoàng thượng đã loại bỏ chỗ dựa của bọn họ, vô tình vô nghĩa như vậy, thì nàng cũng không cần phải do dự nữa.
Làm người không vì mình, trời tru đất diệt!
Có một số việc trên bề mặt bọn họ không làm được, vậy thì đẩy người khác đi làm!
Trường Kinh Nam cửa thành, lính gác vẫn cảnh giới nghiêm ngặt như cũ.
Số lượng lớn quan binh xếp hàng ở cửa thành, tiến hành kiểm tra từng người dân và thương nhân ra vào.
Xe ngựa của phủ công chúa đến cửa thành, lập tức có thủ vệ dẫn đầu nhận ra, bước lên phía trước, ngữ khí cung kính, nhưng tay phải vẫn nắm chặt chuôi đao treo bên hông, "Ti chức ra mắt công chúa, công chúa muốn ra khỏi thành, chúng ta cần kiểm tra theo lệ thường, xin thứ lỗi!"
Màn cửa một bên buồng xe vén lên, dung mạo nghiên lệ của công chúa xuất hiện phía sau rèm, ánh mắt nhàn nhạt, đôi môi đỏ khẽ cong lên, "Bản công chúa mỗi ngày ra khỏi thành đều phải kiểm tra một lần. Ngươi tiểu tướng này, bản công chúa nên nói ngươi tận chức tận trách, hay là nên nói ngươi gan lớn làm càn?"
"Ti chức không dám! Chỉ là hoàng thượng có lệnh, không dám làm trái, xin công chúa thứ lỗi, chớ làm khó tiểu nhân!"
"Hừ!" Trường Lạc công chúa hất mạnh rèm, giọng điệu biến thành trào phúng, "Mở màn xe ra, để bọn họ tha hồ kiểm tra!"
Nha hoàn tùy hành ngồi cạnh cửa lập tức kéo màn che phía trước, phu xe cũng nhảy xuống xe nhường chỗ, trong không gian xe ngựa nhỏ hẹp, liếc mắt một cái là có thể nhìn hết.
Trong buồng xe tổng cộng có bốn người, trừ Trường Lạc công chúa và một tiểu bạch kiểm, cũng chỉ có một tiểu nha hoàn tùy hành và một đứa bé vài tuổi.
Ngoài ra không có vật gì khác.
Thủ vệ dẫn đầu thấy vậy, bất động thanh sắc đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới phía sau, lập tức có mấy tên quan binh chạy đến khoang phía sau xe ngựa kiểm tra.
Đợi đem toàn bộ trên dưới trái phải xe ngựa kiểm tra mấy lần, hoàn toàn không có gì khả nghi mới thôi.
Trường Lạc công chúa chờ đợi trong buồng xe, sắc mặt đã khó coi không thể hình dung, khí tức tỏa ra càng ngày càng lạnh lẽo.
Thủ vệ dẫn đầu lúc này mới nở nụ cười, ôm quyền hướng công chúa nhận lỗi, "Công chúa có thể ra khỏi thành."
Màn xe buông xuống.
Phía sau rèm truyền đến tiếng cười lạnh không vui của công chúa, "Một đám đồ vật không có mắt, thật là biết lãng phí thời gian của bản cung!"
Tiếp đó, một giọng nói lảnh lót mang theo vẻ lười biếng cũng truyền đến, "Công chúa chớ giận, so đo với những thứ này làm gì? Công chúa không phải muốn dẫn ta đi du thuyền Bích Hồ sao? Đừng làm hỏng hứng thú của chúng ta."
"Hừ, khởi giá!"
Roi ngựa giơ lên quất vào thân ngựa, xe ngựa sang trọng ở cửa thành vụt qua, tiếng vó ngựa phi dương nhanh chóng đi xa.
Phía sau còn có một hàng dài bách tính chờ ra khỏi thành.
Ánh nắng chói chang vẫn chiếu rọi, bởi vì vệ binh kiểm tra nghiêm ngặt cẩn thận, nên tốc độ di chuyển của hàng người cực kỳ chậm.
Bách tính nhà ở đâu, vào thành vì sao, ra khỏi thành vì sao, thậm chí ngay cả tên của thôn trưởng, lý trưởng, trấn thủ nơi ở cũng phải hỏi rõ ràng chi tiết.
Dân chúng phơi nắng đến mức héo hon, đầu đầy mồ hôi, cũng không dám phàn nàn, ai nấy mặt mày ủ rũ.
Lão đầu khiêng biển hiệu bằng vải ở đầu hàng dứt khoát giật tấm vải xuống che lên đầu, vịn eo miệng kêu la ai oán, "Tiểu Võ, đỡ lấy một chút, gia gia chóng mặt, ôi không được, ôi...... Sắp chín rồi ôi......"
Phía sau, hán tử râu ria gánh đòn gánh trên vai, để tránh chạm vào người khác, đòn gánh đặt ngang trên vai.
Tiểu tử khí phách bên cạnh cầm một cây rau xanh lên, ngây ngô nói, "Cha, ngày mai vào thành, chúng ta không buôn bán đồ ăn nữa. Nhìn xem, sáng sớm rau xanh còn mơn mởn, bây giờ bóp cũng không ra nước. Buôn bán đồ ăn chỉ thêm lãng phí."
Tiểu tử thư sinh lập tức huých hắn một cái, thấp giọng, "Đừng nói bậy, coi chừng va chạm quan gia, hôm nay ta không về nhà được!"
"Ta không có va chạm quan gia, ta nói đồ ăn."
"Đồ ăn cũng không thể nói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận