Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 475

“......” “Thần y dừng bước! Không phải là p·h·á hủ đ·ộ·c sao, ta làm! Nhưng mong thần y giữ lời hứa, mau cứu con của ta!”
Có người đầu tiên đứng ra, những người còn lại khẽ c·ắ·n môi, rồi cũng lần lượt lên tiếng đáp ứng.
Thần y nói đúng, p·h·á hủ đ·ộ·c so với việc có được trăm lượng hoàng kim thì dễ dàng hơn rất nhiều, hủ đ·ộ·c có thể loại bỏ được, còn trăm lượng hoàng kim thì có lẽ cả mười đời bọn họ cũng không tích lũy nổi!
Con cái, người già trong nhà đều đã nhiễm bệnh dịch, tình hình hiện giờ thế nào thì ai cũng đều rõ, nếu không được cứu chữa, e rằng sẽ không sống nổi!
Lão phụ nhân lúc trước suýt ngất đi ban nãy cũng đã chậm rãi đi tới, ôm ngực, ép buồn nôn, thở hổn hển, “Thần y... p·h·á hủ đ·ộ·c, chỉ tìm gà, vịt, lợn, trâu có được không?”
Lão nhân dừng bước ở cửa sân, quay lại, bờ vai run run, “Đi.”
Các thôn dân trước đó còn giống như sắp phải lên đài đao thì thoáng sững người, rồi sau đó cùng nhau reo hò, ôm nhau vừa cười vừa nhảy.
Lão nhân lên tiếng, khóe miệng nhếch lên, tam giác nhãn (mắt) có ánh sáng ôn hòa, “Kiệt Kiệt Kiệt!”
Chương 399: Không phải là khác biệt, mà là cùng nhau.
Vũ Châu một trận hồng thủy, bách tính gặp nạn nhiều vô số kể.
Quan phủ các nơi tuy rằng có mở kho p·h·át lương thực để cứu tế bách tính, nhưng chẳng khác nào muối bỏ biển.
Thậm chí có một số nơi quan lại cùng với gian thương cấu kết, khiến lương thực căn bản không đến được tay dân thường.
Ruộng tốt bị tàn phá, nhà cửa sụp đổ, thân nhân không tiền chạy chữa thuốc thang bệnh tật, bách tính thống khổ không sao tả xiết.
Loại thời điểm này, tin tức về việc Đại Hòe Thôn có người t·h·iện p·h·át lương thực lan truyền đi nhanh chóng, từ một đồn mười, mười đồn trăm, truyền khắp một vùng giáp ranh giữa Vũ Châu và Tượng Châu.
Giống như trong u ám bỗng xuất hiện một tia sáng, khiến trăm họ hướng về bằng một n·i·ềm k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, dù không được hưởng lợi ích gì từ việc đó, nhưng trong lòng ai nấy đều dâng lên một tia hy vọng.
Giống như là, khi cuộc đời rơi vào tuyệt vọng tăm tối, bỗng nhìn thấy ánh sáng le lói nơi xa, một cỗ động lực lại nhen nhóm trong tim.... Đợi thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa, có lẽ ánh sáng kia cũng sẽ chiếu rọi lên người họ thôi.
“Mọi người có nghe tin gì không? Đại Hòe Thôn có người p·h·át lương thực! Không biết là đại t·h·iện nhân từ đâu tới, mang theo mấy xe gạo mì qua đó, nhà nào cũng được phát lương!”
“Ngươi chưa nghe được đầy đủ thông tin rồi, không phải đại t·h·iện nhân phương nào, nghe nói trước kia người p·h·át lương thực chính là người của Đại Hòe Thôn! Họ Tô đấy!”
“Tô gia mười sáu năm trước bị quan lớn t·h·â·n thích liên lụy mà bị lưu vong đó! Lúc đó chúng ta ai nấy cũng có nghe chuyện này, còn từng than thở số họ không tốt, ai ngờ đâu mười sáu năm sau người ta lại áo gấm về quê!”
“Tiếc là chúng ta ở quá xa Đại Hòe Thôn, giờ này chắc người ta p·h·át lương xong rồi, với cả người ta chuyên về đó để trả ơn, chúng ta chắc không được phần... Haizz.”
“Ta thì không nghĩ vậy, đợi chút nữa, hoàng thượng đương kim thánh minh, sẽ không bỏ mặc dân đen đâu, biết đâu chẳng mấy mà lương t·h·i·ê·n tai cứu trợ sẽ về.”
“Phải đấy, ráng chờ chút thôi!”
Trần Gia Thôn ngay s·á·t vách Đại Hòe Thôn, giữa trưa ở bên đó có người đưa lương, chưa đến chiều thì tin tức đã truyền tới đây.
Trong một hộ n·ô·ng gia gần cửa thôn, tường vây của sân nhỏ bị lũ lụt làm cho đổ mất một nửa, trong sân bừa bộn, mặc dù đã dọn dẹp nhưng mặt đất vẫn lầy lội khó đi.
Bếp được sửa lại, tường ngoài chất đầy củi lửa nửa ướt nửa khô, đối diện chính là gian nhà chính của chủ nhà.
Trong phòng có tiếng phụ nhân vừa khóc vừa mắng chửi.
“Đồ con t·i·ệ·n! Trong nhà chỉ còn một vốc lương thực để cứu mạng, lão bà ta đây còn không nỡ ăn! Vậy mà ngươi dám vụng t·r·ộ·m mang về nhà mẹ đẻ ăn sao! Đồ sao chổi c·h·ế·t sớm c·h·ế·t non! Lấy chồng về Trần Gia mấy chục năm không sinh nổi một mụn con, lại còn rước họa vào nhà! Trần Gia ta làm sao lại cưới phải thứ t·i·ệ·n nhân như ngươi! Đồ c·h·ế·t không yên thân!” Lão phụ nhân vừa khóc vừa gào, phun ra một tràng nguyền rủa ác độc.
Một giọng nói khác trẻ hơn cũng không cam chịu yếu thế, “Mẹ, cơm có thể ăn bậy chứ lời không thể nói bậy được, mắt nào của mẹ thấy con t·r·ộ·m lương? Từ khi về Trần Gia mấy chục năm, con chưa từng được sống một ngày sung sướng, đã thế còn chuyện gì cũng đổ hết lên đầu con! Trong nhà này đâu chỉ có một mình con, ai biết được có người vừa ăn cướp vừa la làng hay không! Trần Đức, đồ vứt đi, nhìn xem mẹ của anh đang mắng chửi ta, sỉ nhục ta mà cả một tiếng anh cũng không dám lên tiếng, anh đúng thật chẳng ra dáng một người đàn ông gì cả!”
“Mày nói ai là đồ bỏ đi không phải đàn ông hả! Thứ đàn bà t·i·ệ·n! Bất hiếu với cha mẹ chồng, không tôn trọng trượng phu, suốt ngày ăn không ngồi rồi, lại còn nói năng xằng bậy! Nếu sớm biết cô là cái loại này, lão nương đã chẳng để cô bước chân vào cái nhà này! Cô cứ đợi đấy, lão bà ta đây đi mời tộc trưởng tới! Loại t·i·ệ·n nhân ăn cây táo rào cây sung như cô phải bị nh·é·t vào l·ồ·ng h·e·o dìm sông mới đúng! Bị đánh c·h·ế·t mới đáng đời!”
“Trời ơi! Đây là muốn ép con vào đường cùng hay sao! Được, được lắm! Con đây không sống nữa! Tìm sợi dây thừng treo cổ ở gian nhà chính này cho xong! Người làm trời đang nhìn, tha mài con dâu mà lại dám ép người ta vào chỗ c·h·ế·t, để xem sau này còn ai dám gả vào cái Trần Gia các người nữa không!”
“A Đức, con làm cái gì vậy, mau cản cái đồ t·i·ệ·n nhân kia lại! Ôi, ôi, ôi, làm sao lại cưới trúng cái đồ quấy rối này không biết! Lão bà ta đã tạo nghiệt gì không biết! Đến cả nhi t·ử cũng hướng ra ngoài, ô ô ô! Lão bà đây sống không n·ổi, sống không n·ổi, đ·ậ·p đầu vào tường cho xong!”
Một hán t·ử gầy gò từ trong phòng lao đầu đi ra, ngồi sụp xuống bên tường vây đã đổ của sân, hai tay ôm đầu thống khổ, con mắt ngây dại nhìn xuống đất bùn lầy, rõ ràng chưa đến 40 tuổi, mà nhìn bộ dạng thì đã già nua, toàn thân không chịu được dáng vẻ mỏi mệt.
Sau lưng, tiếng gào khóc vẫn còn tiếp tục, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Nói bị cản thì không có đụng vào, nói treo cổ thì không thèm cầm dây thừng.
Hắn không biết mình đã sống một cuộc sống như vậy được bao nhiêu năm rồi.
Ở một nơi khác trên con đường lầy lội, có người vừa trò chuyện vừa đi tới, là mấy bà t·ử và phụ nhân trong thôn đi ra ngoài rồi quay trở về.
Đi tới trước cửa nhà họ Trần, cũng không biết là vô tình hay cố ý, mà mấy phụ nhân, bà t·ử đó lại dừng chân đứng lại, cao giọng nói chuyện.
“Thật sự là Tô gia trở về báo ân à? Ôi chao đúng là người Tô gia có tình có nghĩa! Người trong nhà đó đều là những người vô cùng có tình người! Trung thực bản ph·ậ·n mà lại rất chịu ghi nhớ ân tình!”
“Mấy đứa trẻ nhà họ Tô đích thân nói khi đi đã hứa sẽ quay về báo đáp ân nghĩa, khiến người ở Đại Hòe Thôn cảm thấy vô cùng cảm động. Năm đó lúc Tô gia bị lưu vong, mọi người trong thôn cũng chỉ giúp đỡ chút ít, người thì cho chút cá, người thì cho ít đồ ăn, ít bột mì, nào ai ngờ rằng Tô gia lại coi đó là ân nghĩa lớn lao, ghi tạc trong lòng mấy chục năm!”
“Khi trước, nhà họ lưu vong, ai cũng tưởng qua bên kia chắc chắn sẽ phải chịu khổ sở, đời này sợ là không còn được trở về, ai mà ngờ, không những người ta đã quay về, mà lại từng người một chỉn chu sạch sẽ! Dáng vẻ tốt, ăn mặc sang trọng, nói năng làm việc đều khoáng đạt, rộng rãi, đích thị là ở ngoài đã làm ăn phát đạt rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận