Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 98

Độc Bất Xâm càng lớn tuổi càng thích mang theo nhóc con đi khắp nơi.
Ngày hôm đó trở về, lúc ăn cơm lão nhân gia cố ý hỏi: "Các ngươi có phát hiện ra không, người ở Đồ Bắc Sơn hình như nhiều hơn rồi?"
Tô lão hán gật đầu: "Đúng là so với trước kia thì có nhiều hơn một chút. Lưu vong thường có phạm nhân bị đưa tới, người ở xung quanh nhiều hơn cũng là chuyện bình thường. Ta thấy ở phía trước chân núi hôm nay có người vẽ khoảnh đất, chắc là có người muốn xây nhà ở đó, lại sắp có thêm hàng xóm rồi."
Thứ 82 chương, hắn hoài nghi Hoắc Tử Hành muốn tranh giành đồ nhi với hắn!
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang. Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Túc Liệt Trương."
"Hạ Tẫn Đông Lai, Thu Thu Đông Tàng. Nhuận Dư Thành Tuế, Luật Lữ Điều Dương."
Trước cửa Tô gia tiểu viện, một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác mặc bộ quần áo lót màu lam nghiêng vạt, chân đạp đôi giày hình con hổ màu đỏ do Độc gia gia mang về, đang ngồi dưới đất nhặt cục đá chơi.
Tóc oa nhi đã dài ra không ít, chỏm tóc ớt chỉ thiên đã biến thành tóc tết đuôi sam.
"Điềm Bảo, mau tới đây! Cha đặc biệt đào bùn nhão về cho chúng ta, chúng ta cùng xây nhà kho nào!" Tô An đã đắp xong nền móng, hứng thú bừng bừng mời muội muội cùng chơi.
Tô Văn cũng vẫy gọi: "Điềm Bảo, nhìn ca ca làm cho muội một phòng ngủ lớn nhất này, muội thích hình dạng gì nào?"
Tô Võ: "Tam ca sẽ làm đồ gia dụng cho muội, có giường hoa văn xinh đẹp, tủ quần áo, còn có cả bàn nữa! Hắc hắc hắc!"
Điềm Bảo ngẩng đầu nhìn ba khuôn mặt mèo hoa nhe răng trắng, chập chững bò dậy, mông nhỏ vặn vẹo chạy đi: "Bẩn!"
Ba ca ca: "..."
Chơi bùn thì làm sao mà không bẩn được chứ?
Tiểu cô nương thật là kiểu cách.
Nhìn thấy muội muội chạy sang phía đối diện, ba tiểu tử đưa tay gãi gãi mặt, cũng không gọi người trở về, tiếp tục chơi trò của mình: "Điềm Bảo, đừng chạy xa quá nhé."
Đồ Bắc Sơn bây giờ rất an toàn, đối diện lại là nhà Hoắc bá nương, muội muội không thể bị lạc được.
"Long Sư Hỏa Đế, Điểu Quan Nhân Hoàng. Thủy Chế Văn Tự, Nãi Phục Y Thường..."
Trong sân nhà họ Hoắc, giọng nam tử thanh chính ôn nhuận vẫn còn vang vọng.
Điềm Bảo đi tới trước cửa Hoắc gia tiểu viện, bàn tay nhỏ mập mạp bám vào khung cửa, nghiêng người ló đầu nhỏ vào trong nhìn, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Một bàn tay bên trong cửa đột nhiên đưa ra, nắm lấy một bên tóc tết của oa nhi, Hoắc thị một tay chống nạnh xuất hiện: "Ha ha ha, bắt được ngươi rồi! Tiểu Điềm Bảo, nói xem đây là lần thứ mấy ngươi tới rình trộm rồi?"
Bàn tay nắm tóc tết đuôi sam không dùng sức, chỉ treo hờ hững, Điềm Bảo không hề có cảm giác bị giật tóc.
Đầu nhỏ ngẩng lên, chớp chớp mắt suy nghĩ một chút, Điềm Bảo giơ ra một bàn tay: "Năm."
"Đúng vậy, năm lần." Hoắc thị xoay người cúi xuống, bốn mắt nhìn nhau với tiểu oa nhi, khóe mắt cong lên lúc nào cũng cho người ta một loại cảm giác chua ngoa: "Nhà bá nương có gai hay có cứt hả, sao ngươi cứ đến rình trộm ở ngoài cửa vậy? Không thể vào trong nhà sao?"
"Không khai hô, không thể vào." Bà nói, người khác không khai hô thì không thể tùy tiện vào nhà người ta, đây là hiểu lễ nghĩa.
Hai nhà ở quá gần nhau, nàng hiểu được lễ nghĩa cho bà nhìn.
"Chậc! Vào đi!" Hoắc thị trực tiếp bế oa nhi vào cửa, dáng vẻ nghiêm túc của nhóc con khi trả lời vấn đề thật đáng yêu.
Nàng cũng muốn sinh một đứa như Điềm Bảo.
Nghĩ tới đây, lại nhìn nam nhân vẫn đang ngồi ở cửa chính nhắm mắt tụng kinh, Hoắc thị liếc mắt.
Muốn sinh thì vẫn muốn sinh, nhưng cẩu nam nhân không phối hợp.
Nàng chỉ có thể lừa gạt Điềm Bảo đến để đỡ thèm một chút.
"Cứ lải nhải mãi cái bài thiên văn chương này, mấy câu đó ngươi cũng niệm gần một tháng rồi, không thấy chán à!" Nghĩ đến việc sinh nữ nhi xa vời, Hoắc thị tức giận không có chỗ phát tiết, liền xả giận lên cẩu nam nhân.
Hoắc Tử Hành lúc này mới mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: "Ngày mai không học thuộc 'Thiên Tự Văn', học thuộc 'Ấu Học Quỳnh Lâm' có được không?"
"Ngươi học thuộc cái gì thì có khác gì nhau? Lọt vào tai lão nương đều giống như niệm kinh cả." Hoắc thị tức giận nói.
Nàng là người thô lỗ, từ nhỏ chỉ biết múa thương múa gậy, cả đời này thứ nho nhã duy nhất mà nàng chạm qua chính là cẩu nam nhân này.
Nói với nàng cái gì mà 'Thiên Tự Văn', 'Ấu Học Quỳnh Lâm', đúng là đàn gảy tai trâu... Hoắc thị mặt tối sầm lại, không thừa nhận mình là con trâu kia.
Tiểu Điềm Bảo được nàng ôm vào trong ngực, nghe được những tên sách lạ lẫm, ánh mắt lại sáng lên.
Phản ứng của oa nhi bị Hoắc Tử Hành nhìn thấy, hắn bất động thanh sắc, ý cười nơi khóe môi càng đậm.
"Điềm Bảo, Điềm Bảo ơi! Con bé đâu rồi? Độc gia gia làm được thứ tốt, mau chạy ra đây, để cho ngươi được mở mang tầm mắt!" Ngoài viện truyền đến tiếng Độc lão gia tìm người, Hoắc thị theo bản năng ôm Điềm Bảo muốn chạy vào nhà chính, còn chưa ôm đủ oa nhi, sao đã tìm tới rồi?
Thật đáng ghét!
Ba đứa nhỏ đang chơi bùn ở bên ngoài đồng loạt chỉ tay về phía nhà họ Hoắc: "Độc gia gia, muội muội bị Hoắc bá nương ôm vào trong đó rồi!"
Hoắc thị: "..."
Thế này thì làm sao trốn được nữa.
Một ý niệm lóe lên trong đầu, Độc Bất Xâm đã nghênh ngang đi vào, tay giơ về phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười: "Hoắc nương tử, trả lại đứa bé đây."
"Trả cái gì mà trả? Điềm Bảo cũng không phải ngươi sinh ra, sao cứ mỗi ngày lại đến tranh giành với ta!"
"A phi! Đồ đàn bà đanh đá! Điềm Bảo không phải ta sinh, nhưng lão tử là sư phụ của con bé! Sư đồ! Biết không? Lão tử làm sao có thể tranh người? Ít nhất ta danh chính ngôn thuận hơn ngươi, ngươi chỉ là hàng xóm!"
Hoắc thị bị hai chữ "hàng xóm" chọc tức đến mức mặt mày xanh mét.
Đúng vậy, chỉ là hàng xóm thôi mà?
Quan hệ mà thân thiết hơn một chút nữa, nàng có thể tự nhiên bế oa nhi tới chơi như thế này sao?!
Hoắc Tử Hành đứng dậy khỏi ghế, ôn hòa lên tiếng: "A Nhàn, trả Điềm Bảo lại đi, chúng ta cũng nên ăn cơm trưa rồi."
Ngừng một chút, hắn lại nói: "Đúng rồi, trước kia ta có thu thập mấy quyển sách, ngươi cất ở đâu rồi? 'Long Văn Tiên' và 'Tiểu Học Tập Giải' ta không tìm thấy, lát nữa ngươi tìm giúp ta một chút."
Đôi mắt của oa nhi nào đó lại liên tiếp sáng lên.
Sách à!
Lần này, cả Hoắc thị và Độc lão gia đều phát hiện ra sự khác thường của oa nhi.
Tiểu oa nhi còn chưa hiểu được cách che giấu cảm xúc, tính tình của oa nhi liếc mắt một cái là nhìn thấu, chỉ cần đụng phải những thứ cảm thấy hứng thú, đôi mắt liền sẽ đặc biệt sáng.
Độc Bất Xâm nhanh chóng đoạt lấy oa nhi rồi nhấc chân rời đi.
Hắn hoài nghi Hoắc Tử Hành muốn tranh giành đồ nhi với hắn!
Thảo!
Biết ngay là không thể phớt lờ tên chó chết này mà!
Dáng vẻ chó hình người yếu nhớt nhát, trong lòng lại có tám trăm cái tâm nhãn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận