Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 36

Tô lão phụ gật đầu tán đồng, trầm ngâm nói: "Bán thì chắc chắn phải bán, nếu không những vật này đặt trong tay ta không hiểu cách bảo quản, hỏng mất thì thật sự là lãng phí. Nhưng mà phải nghĩ biện pháp để bán, không thể lỗ mãng." Nhà bọn họ hiện tại đang rất cần một bút bạc để vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc ăn uống thôi. Khoảng thời gian này người trong nhà tuy không bị đói, nhưng mỗi bữa đều có thịt cá ê hề thì không phải là biện pháp hay, bọn họ đã gần hai tháng chưa từng được ăn mì sợi, đó cũng không phải là chuyện tốt.
Các đại nhân ở trong nhà chính vừa vui lại vừa sầu, hoàn toàn không biết rằng trong phòng ngủ nhỏ, sữa bao đã nghe hết toàn bộ lời nói của bọn họ.
Điềm Bảo ngồi ở bên cạnh ruộng đồng trong không gian, hai tay nhỏ chống má, nhìn một mảng lớn hoa hoa thảo thảo trước mắt.
Những thứ này bị nàng xem như món ăn, hóa ra còn có thể đổi ra bạc.
Nhưng đổi được bạc cũng chẳng ích gì, nhìn xem a gia, A Nãi cùng cha mẹ bọn hắn, sầu đến mức không ngủ được.
Nhân sâm linh chi hay Bạch Liên Hoa gì đó, vẫn còn kém xa mấy củ cải lớn hữu dụng.
Điềm Bảo bĩu môi, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, làm thế nào mới có thể giúp đỡ được a gia và A Nãi đây?
Đêm dần khuya.
Người trong nhà chính khổ sở nghĩ mãi không ra, đành phải tạm gác chuyện này lại, trở về phòng mình đi ngủ.
Điềm Bảo cũng rời khỏi không gian, ăn một bữa khẩu phần lương thực, sau đó nghe được hơi thở của mẫu thân mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng, bên tai Điềm Bảo bỗng nghe được động tĩnh.
"Lão đại, kéo ta tới nơi này làm gì? Lén lén lút lút như ăn trộm vậy?" Đó là thanh âm của Tô Nhị.
Điềm Bảo khẽ giật mí mắt, phân biệt được phương hướng đại khái là ở góc bếp.
Rất nhanh, thanh âm của cha nàng bay tới, "Lão nhị, ta dự định tự mình đi một chuyến tới phong vân thành, xem xem rốt cuộc trong thành là tình hình gì —"
Hắn còn chưa nói hết lời, đã bị Tô Nhị gấp giọng ngắt lời, "Ngươi điên rồi sao?! Ngươi có biết phong vân thành là địa phương nào không? Đó là nơi ta có thể tùy tiện đi đến sao!"
"Chúng ta cũng không thể cứ mãi ở trong nhà chờ c·h·ế·t! Hơn nữa ta chỉ đi dạo một vòng rồi trở về. Phong vân thành có nguy hiểm đến mấy, người ở bên trong cũng không thể nào gặp người liền đánh liền g·i·ế·t, nếu không còn ai dám ở trong đó buôn bán?"
"...Được, ngươi muốn đi, ta sẽ đi cùng ngươi, đầm rồng hang hổ huynh đệ ta cùng xông! Ui! Ngươi đánh ta làm gì!"
"Im miệng, ngươi ở nhà trông nom! Điềm Bảo lấy ra, ngoài những dược liệu kia, còn có không ít mầm cây, ta nhận ra có mấy gốc là mầm cây ăn quả, ngươi cùng cha mẹ ở nhà suy nghĩ xem, có phải nên trồng hay không? Không có hạt giống hoa màu, trồng cây ăn quả cũng được! Quyết định vậy đi!"
Bên ngoài còn nói thêm những gì Điềm Bảo không có nghe rõ, từ từ mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ánh sáng xuyên qua khe hở của màn cửa làm bằng bụi gai, mờ mờ ảo ảo, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía bên người vẫn còn đang say ngủ, người phụ nhân trẻ tuổi, dưới ánh sáng mông lung, đường cong khuôn mặt của người phụ nhân trẻ tuổi kia thật nhu hòa, ngũ quan thanh tú, tao nhã, chỉ là lông mày của phụ nhân hơi chau lại, trong giấc ngủ dường như vẫn còn ưu tư.
Điềm Bảo đưa tay sờ lên giữa lông mày của phụ nhân, muốn vuốt thẳng nếp nhăn nơi đó.
Phụ nhân bị quấy rầy, liền bắt gọn bàn tay nhỏ của nàng bỏ vào trong chăn, trong suốt quá trình đó, mắt vẫn không hề mở ra, "Điềm Bảo ngoan, ngủ đi, mẹ ở đây..."
Sau một tiếng nói mớ ôn nhu, phụ nhân tiếp tục say giấc nồng.
Điềm Bảo lúc này mới phát hiện ra, nơi khóe mắt của mẫu thân có quầng thâm nhè nhẹ.
Cửa phòng có tiếng động rất nhỏ, thân ảnh cao lớn của nam nhân bước vào, lo lắng quấy rầy người đang ngủ trong phòng, bước chân thả thật khẽ.
Đến bên giường, ánh mắt Tô Đại rơi trên khuôn mặt thê tử, thương tiếc, không nỡ, áy náy đan xen.
Đợi đến lúc muốn xoay người rời đi, ánh mắt hắn xê dịch, bắt gặp ánh mắt không biết của vị thần tiên nữ nhi nào đó nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt oa nhi tròn xoe, trong veo và gợn sóng, bình tĩnh nhìn hắn.
Tô Đại, "..." Không hiểu sao lại có chút chột dạ, giống như tên trộm bị bắt quả tang vậy.
Cái cảm giác chột dạ này chỉ là thoáng qua trong chốc lát, Tô Đại lại cảm thấy an tâm.
Nữ nhi mới có bốn tháng tuổi, vừa mới nhú hai chiếc răng nhỏ, còn chưa biết nói chuyện, hắn phải sợ cái gì?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Đại trở nên nhu hòa, cúi người qua thê tử, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của nữ nhi, dùng giọng nói rất nhỏ, "Điềm Bảo ngoan, ngủ đi, đợi cha làm xong việc, tối về sẽ chơi với con."
Nói xong hắn nhẹ nhàng đứng dậy.
Nhưng không được.
Móng vuốt nhỏ của nữ nhi nắm chặt lấy vạt áo hắn.
Hắn thử dùng tay gỡ ra, vậy mà không có cách nào gỡ được, lại không dám dùng quá nhiều sức, lo lắng làm t·ổ·n ·t·h·ư·ơ·n·g đến ngón tay nhỏ của nữ nhi.
"Bảo nhi ngoan, mau buông tay, cha phải đi làm việc!"
Điềm Bảo không thả.
Làm việc?
Lừa gạt bảo bảo sao?
Nàng chu cái miệng nhỏ, làm ra khẩu hình.
"Ta."
"Đi."
Tô Đại, "... Cái gì?"
"Mang ta đi."
Đôi mắt đen của Điềm Bảo sáng lên, ai nha, còn chưa biết nói chuyện cũng không sao, nàng sẽ làm khẩu hình!
Điềm Bảo thật là thông minh!
""
Tô Đại còn đang hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không, phát hiện ra bàn tay nhỏ còn lại đang rảnh rỗi của nữ nhi, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đóa hoa nhỏ màu tím.
Hắn chớp mắt, đóa hoa nhỏ trên tay nữ nhi biến mất.
Lại một cái chớp mắt, đóa hoa nhỏ lại xuất hiện trong tay nữ nhi.
""
Nếu không phải biết trước mặt đây là thân sinh nữ nhi của hắn, Tô Đại thực sự muốn hoài nghi bản thân mình gặp quỷ.
Có thể trống không lấy ra đồ vật thì cũng thôi đi.
Thế nào còn có thể thu vào thả ra một cách tự nhiên như vậy?
Bảo, may mà lá gan của cha ngươi đủ lớn!
Miệng nhỏ của Điềm Bảo giật giật, im lặng nói ba chữ, "Mang ta đi." Đồng thời bàn tay nhỏ còn vỗ xuống ngực mình mấy cái.
Tô Đại đã hiểu, động tác này nữ nhi là học theo ba con chim non trong nhà, ý là "Ta rất được việc".
""
Trời vừa hửng sáng, cửa viện Tô gia tiểu viện lặng lẽ mở ra.
Thân ảnh cao lớn của nam nhân từ bên trong đi ra, trên thân khoác một cái túi vải, trong ngực cõng nhà hắn đứa bé, dưới ánh mắt đưa tiễn bi thương của Tô Nhị, rời khỏi tiểu viện.
Cha con lần đầu giao đấu, người làm cha thua hoàn toàn.
Chương 31: Hôm nay cha liền mang ngươi cùng nhau đi xông phong vân thành
Nhìn qua bóng lưng lão đại cùng tiểu chất nữ dần dần đi xa, tâm Tô Nhị là u ám tuyệt vọng, trong lòng tràn ngập nỗi bi thương to lớn.
Trước mắt một màn này trong mắt hắn, cơ hồ là vĩnh biệt.
Nếu không phải cần phải giữ lại mạng này cho Nhị lão để lo việc tang, hắn tất yếu sẽ đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận