Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 715

Ngừng một lát, hắn lại nói: "Vương Thượng cần phải nhanh chóng, để tránh đám hạ nhân trong lầu không biết nội tình, lúc quét dọn lò hương lại đem những mảnh vỡ kia đốt mất—" Hồ Man Vương nắm chặt nắm đấm, "Người đâu! Nghe lệnh!"
**Chương 604: Thần binh hình có bí mật khác**
*Phanh* —— Hồ Man Vương hung hăng nện một quyền lên án thư, ánh mắt hung ác nham hiểm.
"Lại đem mảnh vỡ thần binh hình ném vào trong lò hương! Nếu không phải người của chúng ta kịp thời đuổi tới, chỉ sợ những mảnh vỡ kia đã cháy thành tro!" Hắn đã nhẫn nhịn cơn giận này nửa ngày, giờ mới có thể phát tiết ra.
Vừa nghe thấy Bách Hiểu Phong đem thần binh hình xem như giấy lộn ném vào lò hương, hắn thật muốn một kiếm chém c·h·ết hắn!
"Bách Hiểu Phong một tay gây dựng Nhìn Chim Khách Lâu, ở Trung Thổ vô cùng có thanh danh, cũng không phải người đơn giản. Vương Nhi, ở trong này sợ rằng có cạm bẫy." Vương Thái Hậu nhíu mày, lo lắng lộ rõ trên mặt, "Tô Cửu Nghê đám người đã trên đường đến Vương Thành, mấy ngày nữa là tới, Bách Hiểu Phong kéo tới tận bây giờ mới nói cho ngươi chỗ của thần binh hình, phía sau nhất định là có tính toán."
"Hừ, thì đã sao? Người khác đang nằm trong tay chúng ta, nếu hắn dám giở trò, sẽ không có kết cục tốt đẹp! Về phần những người Tô Cửu Nghê kia, mẫu hậu cũng không cần quá lo lắng, cô đã cho người tung tin Bách Hiểu Phong ở Biệt Cung, dẫn bọn hắn qua bên kia, đến lúc này, thời gian giữa chừng là đủ để chúng ta lấy được thần binh hình trước. Đến lúc đó dù Tô Cửu Nghê có tìm đến cũng chẳng làm nên chuyện gì, Bách Hiểu Phong không phải chúng ta bắt tới, là hắn tự nguyện đến làm khách, nàng ta tìm đến thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn tùy ý lạm sát sao? Hồ Man Vương cung của ta cũng không phải chỉ để trang trí!"
"Còn Bách Hiểu Phong thì sao? Sau khi có được mưu đồ về thần binh, ngươi thật sự muốn thả hắn? Bách Hiểu Phong là kẻ thù dai, có thù tất báo, thả hắn về chẳng khác nào thả hổ về rừng."
Sắc trời đã tối, bên ngoài Vương Tẩm Cung có thể thấy được ánh đèn lốm đốm.
Hồ Man Vương xuyên qua cửa sổ nhìn về phía một hướng khác, Dương Thần cười lạnh, "Tự nhiên muốn thả, cô nói lời giữ lời. Bất quá rời khỏi Vương Thành, Bách Hiểu Phong ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì, thì không liên quan tới cô. Biên giới Hồ Man Quốc mở rộng, có khách từ bốn biển tới thăm, rồng rắn lẫn lộn. Bách Hiểu Phong lấy việc bán tin tức làm sự nghiệp, lại quái gở cao ngạo, kết thù không phải ít, cuối cùng hắn c·h·ết bởi tay ai, thì ai mà biết được?"
Quay đầu lại, Hồ Man Vương nhìn về phía lão phụ nhân vẫn còn lo lắng, cười rót cho bà ta một chén trà, "Mẫu hậu, đợi chuyện này xong, cô thay người giải quyết cả Vương Thái Phi. Người nhìn nàng ta không vừa mắt, nhi thần cũng biết."
"Không cần." Nhắc tới tiện nhân kia, Vương Thái Hậu khinh thường ra mặt, "Ai gia muốn g·i·ế·t nàng ta dễ như trở bàn tay, bây giờ nàng ta trong mắt ai gia chẳng qua chỉ là thứ mua vui mà thôi. Tiện phụ kia năm đó dựa vào vẻ ngoài mị hoặc phụ vương của ngươi, tưởng rằng nhờ vậy liền có thể một bước lên tiên, hừ! Ai gia chính là cố ý giữ nàng ta lại, để nàng ta mỗi ngày đều phải phủ phục dưới chân ai gia chịu dày vò! Vào cung mấy chục năm lại không cầu được một đứa con trai hay con gái để nương tựa, cả một đời đều là thân phận t·h·i·ế·p, cần phải thần hôn định tỉnh, gặp ai gia phải quỳ xuống! Ngay cả đứa con trai duy nhất cũng hận nàng ta tận xương! Bỏ chồng bỏ con mị hoặc vương quyền, đây là chính nàng ta cầu mà có! Nàng ta đáng phải chịu như vậy!"
Nghe vậy, Hồ Man Vương cũng thôi, Vương Thái Phi sống hay c·h·ết đối với hắn không quan trọng, chỉ nói như vậy cốt để mẫu hậu vui lòng.
Chuyện khẩn yếu nhất trước mắt vẫn là thần binh hình.
Bách Hiểu Phong rõ ràng có thần binh hình trong tay nhưng không đi tìm bảo vật, chứng tỏ hắn cũng không biết nơi ẩn thân của thần binh còn cất giấu thứ gì.
Rõ ràng là dòng chính còn sót lại duy nhất của Mặc gia, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về bí mật của gia tộc.
Cũng may Vương Thái Phi năm đó đã trộm được bí quyển độc nhất của Mặc gia, trước khi bị nhiều người xem, đã rơi vào trong tay hắn.
"Ha ha ha..." Hồ Man Vương cười khẽ, cơn giận nén nửa ngày rốt cục cũng được quét sạch.
Đầu tháng ba, hoa tuyết vụ ở Hồ Man Vương thành đua nhau nở rộ.
Từng mảnh trắng muốt như tuyết, trong không khí tràn ngập hương thơm thanh lãnh đặc trưng của hoa tuyết vụ.
Đám phụ nữ trong thành kết bạn thành từng nhóm, mang theo giỏ nhỏ nhặt cánh hoa tuyết vụ rơi, tích đủ một giỏ liền có thể mang đến phường hương liệu của quan gia đổi lấy tiền bạc.
Lão đầu thân hình gầy gò chắp tay sau lưng đi một vòng quanh phường hương liệu của quan gia, người bán cánh hoa quá đông, không chen vào được, liền lại chắp tay sau lưng trở về quán bánh rán đối diện ngồi xuống.
"Gia gia vừa ngửi mùi thơm này liền biết không sai, chính là tuyết vụ hoa!" Mấy người cùng bàn đắc ý, lão đầu nhếch cằm lên cao cao.
Mũi chó của gia gia ta bảo đao chưa già!
Dương Trực nhìn đối diện, phía trước cửa hàng hương liệu xếp hàng một hàng dài, đều là những phụ nhân mang theo giỏ đầy cánh hoa đến đổi tiền.
Hắn nói, "Tuyết vụ hoa là quốc hoa của Hồ Man Quốc, chỉ mọc ở Vương Thành, hương thơm đặc biệt dễ chịu, người Hồ Man dùng tuyết vụ hoa chế thành son phấn, hương phấn, dầu vừng, còn có thể làm hương liệu lưu giữ mùi thơm bền lâu, các nữ quyến thuộc tầng lớp thượng lưu quý tộc vô cùng yêu thích các chế phẩm từ tuyết vụ hoa. Bởi vì chế phẩm tuyết vụ hoa chỉ có thể do quan gia chế tác, thành phẩm giá cả đắt đỏ, lại quy định chỉ có quan to quyền quý mới được mua, bách tính bình thường không được phép dùng. Cho nên chế phẩm tuyết vụ hoa cũng coi như là biểu tượng thân phận."
Xung quanh đông người, Điềm Bảo không nói chuyện, cùng Bạch Úc, Tiểu Mạch Tuệ, Tô Võ ba người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Chỉ có quyền quý mới có thể sử dụng, nói rõ cây trâm bạc cha nuôi để lại trong phòng hẳn là đồ dùng của nữ quyến quyền quý Hồ Man.
Độc lão đầu ánh mắt lại đảo quanh, ấy chà, trách không được Bách Hiểu Phong cẩu vật kia tuổi đã cao vẫn còn cô đơn, không mang theo nhìn nhiều nữ tử một chút, đây là bị người đội nón xanh (cắm sừng) đến tâm cũng c·h·ết rồi nha!
Đáng thương, đáng thương!
C·h·ết cười gia gia ha ha ha!
Mấy người gọi bánh rán, tiểu nhị bưng bánh tới hiển nhiên nghe được lời bọn hắn vừa nói, cười đáp lời, "Tuyết vụ hoa đúng là biểu tượng thân phận, dân chúng bình thường cho dù có bạc cũng không mua được, những hương liệu tuyết vụ hoa kia đều là cung cấp cho vương tôn quý tộc dùng. Nghe nói ngay cả các quý nhân trong cung đều cực kỳ yêu thích những hương liệu này. Nghe mấy vị nói chuyện không giống người địa phương, lúc này đến Vương Thành, là đến xem Phật tế?"
"Phật tế? Thứ gì vậy?" Độc lão đầu hiếu kỳ.
"Phật tế là tế điện Kỳ Phúc của Vương Tộc, hàng năm vào tháng ba đều cử hành ở Thiên Đàn gần Tĩnh Sơn Biệt Cung, tràng diện long trọng náo nhiệt vô cùng, rất nhiều khách ở nơi khác lúc này đều đổ xô đến xem lễ tham gia, các ngươi tới đúng lúc. Vương Tộc mấy ngày trước đã khởi hành xuất phát tới Tĩnh Sơn, trùng trùng điệp điệp. Nghe nói Vương Thái Phi năm trước tìm lại được thân nhân thất lạc nhiều năm, lần này Phật tế còn đặc biệt dẫn theo người kia đến hướng cổ Phật tạ ơn thần linh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận