Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 397

Nếu không phải Điềm Bảo trở về, nhìn thấy mọi người đều có mặt, chỉ riêng nàng không có ở đây, chẳng phải sẽ cho rằng gia gia không thương nàng sao? Bách Hiểu Phong cùng hắn chơi trò tâm cơ này, thật coi gia gia là kẻ ngốc, tiểu nhân!
"Hừ." Bách Hiểu Phong hừ nhẹ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía lão già, liếc mắt một cái.
Cùng thứ này cãi nhau, đơn giản là tự hạ thấp thân phận.
Đại Hồ Tử không nói một lời, mượn lúc uống trà, tròng mắt đảo trái đảo phải, xem náo nhiệt một cách vô cùng hứng thú.
Chỉ cần không phải đem rắc rối tìm tới trên đầu hắn, trước mặt mấy người này ai đánh nhau hắn đều vui mừng.
Hiếm khi hôm nay mọi người gần như đồng thời từ các nơi gấp rút trở về, vừa vặn lúc còn nóng hổi này để mà làm ồn ào.
"Đúng rồi, Độc gia gia, Trường Đông thúc thúc, trên đường trở về hai người có nghe thấy lời đồn kỳ quái nào không?" Tô An đột nhiên mở miệng, lập tức khiến Tô Văn Tô Võ hứng thú.
"Lời đồn gì?"
"Ta cùng cha nuôi khi trở về, tại bến tàu gần biên thành, có đỗ lại một lúc, nghe được có lời đồn nói mấy người chúng ta đều tèo rồi, ha ha ha! Độc gia gia bị ngũ mã phanh thây, Trường Đông thúc thúc bị lợi tiễn xuyên tim, ta cùng cha nuôi chết đuối ở trong sông... Lúc ta nghe được, thiếu chút cười chết!"
Đại nhân, "..."
Tô Văn, "Sao chưa từng nghe qua? Mùng một nghe trong đầu ta chỉ có bốn chữ! Thói đời ngày sau! Những kẻ xấu kia nói dối không biết xấu hổ!"
Tô Võ, "Các ngươi đều nghe qua? Vậy tại sao ta không biết? Là tên ngu xuẩn nào đem chuyện nằm mơ giữa ban ngày nói ra thế?"
Tô Văn, "Các vị trưởng bối phân xử thử xem, lời đồn này có phải rất kỳ cục không? Vì sao chỉ có mấy người các ngươi có kiểu chết? Trọng võ khinh văn? Văn nhân không xứng có tên sao?"
Tô Võ, "Trọng võ! Vậy kiểu chết của ta nhất định phải uy vũ bá khí! Đại ca, mau nói ta chết như thế nào, đoàn người đều đã chết, không thể chỉ riêng mình ta bị bỏ sót được!"
Đại nhân, "..."
Mấy người hợp lực nhấn Tô Võ xuống mà đánh.
Chỉ có hắn là vô não nhất.
Độc Lão Đầu nghe Tô An nói xong, sắc mặt liền thay đổi, không chút suy nghĩ liền muốn nhảy từ cửa sổ xuống.
Bị Bách Hiểu Phong và Đại Hồ Tử hợp lực xách lại.
"Buông ra, ta muốn đi tìm Điềm Bảo! Bách Hiểu Phong, không phải ngươi nói Điềm Bảo đi Vũ Đô cổ đạo rồi về sao? Ta đi cổ đạo tìm nàng!" Độc Bất Xâm giãy dụa không ngừng.
Đại Hồ Tử ấn tiểu lão đầu lên ghế ngồi, "Loạn cái gì? Lời đồn không hợp thói thường như thế, chúng ta còn không tin, Điềm Bảo có thể tin sao?"
Độc Bất Xâm tức giận nói, "Ngươi biết cái gì! Biết thật giả cùng có bị kích thích hay không là hai chuyện khác nhau! Nhỡ đâu!"
"Không có vạn nhất, Điềm Bảo chắc chắn sẽ bình an trở về." Bách Hiểu Phong đặt một chén trà xuống trước mặt lão già, "Uống ngụm trà tĩnh tâm lại, ngồi ở đây đợi Điềm Bảo trở về tụ họp, lúc này ngươi thật sự ra ngoài, có thể sẽ ngược lại mà đi nhầm đường với Điềm Bảo. Dù thật sự có vạn nhất, ngươi đi thì làm được gì? Ngươi biết khu cổ hay là biết giải cổ độc?"
Thấy lão đầu bị đả kích đến sắc mặt trắng bệch, hắn dừng một chút, "Sống đến già học đến già, đợi Điềm Bảo trở về, ngươi đi học chơi sâu độc đi."
Lão già, "..."
Tên Bách Hiểu Phong này!
Chuyên chọc vào ống thở của gia gia!
Lão già ủy khuất ba ba uống xong chén trà kia, đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn, lại một ấm trà được đặt trước mặt hắn.
Đại Hồ Tử đẩy tới, "Uống! Ngươi uống xong Điềm Bảo sẽ trở lại!"
Độc Bất Xâm, "..."
Họ Hồ, ta xxx đại gia nhà ngươi!
Hai tên chó tệ này, từng người coi hắn là đồ ngốc mà lừa gạt sao?!
Ba đại nhân không lên tiếng.
Là kẻ khơi mào suýt chút nữa dẫn đến hỗn chiến, Tô An cùng Tô Văn Tô Võ ca ba tự giác co lại một bên không dám lên tiếng.
Tô Võ khom lưng cõng, nửa nằm ở bàn trà, nhẫn nhịn một hồi lâu, nhịn không được, lại lần nữa tiến đến bên cạnh Tô An, "Ca, vừa rồi chưa nói xong, thật không có cái chết của ta ——"
Bốp bốp ——
Tô An Tô Văn đồng thời ra quyền.
Tô Võ che mắt, nước mắt tuôn rơi, lại không dám gào lên....... Cỏ.
Khi tia nắng chiều cuối cùng tan đi, cuối đường cái truyền đến tiếng vó ngựa loáng thoáng.
Cộc cộc cộc ——
Càng ngày càng gần.
Độc Bất Xâm quơ ấm trà nện lên người Đại Hồ Tử, lăng không một cái nhào người nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Đại gia nhà ngươi Độc Bất Xâm! Lão tử giết chết ngươi!" Đại Hồ Tử bị nước trà đổ ướt nửa người, nổi giận, đuổi sát theo sau.
Bách Hiểu Phong đứng dậy, thi thi nhiên đi tới trước cửa sổ, vén vạt áo dài lên.
Hai mũi tên từ trong tay áo đánh bay vào mông hai người, lập tức đổi lấy hai người dùng đủ loại từ ngữ chửi rủa.
Nam tử dựa vào cửa sổ phe phẩy quạt, khinh miệt nhếch khóe môi lên, "Hừ."
Tô gia ca ba, "......"
Những người bọn hắn lưu vong đi ra, ai nấy đều là kẻ có thù tất báo, nhưng công lực mang thù của Trường Đông thúc thúc, chỉ sợ không ai có thể vượt qua được.
Bất quá đó là chuyện của đại nhân.
Nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, ba tiểu tử trên mặt riêng phần mình tràn ra ý cười.
Muội muội và Bạch Úc đã trở về.
An toàn không việc gì.
Đang cười ngây ngô, trên trán ba người lại riêng phần mình chịu một ám khí đánh lén của Trường Đông thúc thúc, "Nước trà điểm tâm đều bị hai tên thô kệch kia làm bẩn hết, một chỗ bừa bộn, nhìn mà thấy xấu, mau đi chọn món khác đi."
"Được!"
"Đổi sang gian phòng sạch sẽ, thanh nhã khác."
"Không thành vấn đề!"
Ba con tuấn mã lần lượt xuất hiện ở phía đầu phố dài.
Màn đêm buông xuống, trong các con phố lớn ngõ nhỏ của biên thành vẫn có thể thấy không ít người đi đường vội vã trở về nhà, hoặc đã ra ngoài đi dạo.
Người không được coi là nhiều, nhưng tuyệt đối không vắng lặng.
Đến chỗ đông người, ngựa liền giảm tốc độ, miễn cho va chạm ngộ thương.
Điềm Bảo sau khi vào thành không lâu, trên mặt liền bắt đầu lộ ra ý cười nhàn nhạt, một mực không rơi xuống.
Thả chậm tốc độ ngựa, đôi mắt hạnh ngẩng lên nhìn về phía nào đó.
Đến khi hai bóng người ở phía kia đuổi đánh nhau vọt tới, ý cười trên mặt Điềm Bảo trở nên rõ ràng.
"Điềm Bảo! Bạch tiểu tử! A Ly! Gia gia tới đón các ngươi đây!"
"Độc Bất Xâm, ngươi mẹ nó có gan đừng chạy nhanh như vậy!"
"Tài nghệ không bằng người còn trách gia gia quá nhanh, trước công chúng ngươi không thấy mất mặt sao! Có bản lĩnh đừng đuổi sát như vậy!"
"Dừng lại!"
"Không đánh tới!"
"Đồ thiếu đánh! Chỉ biết tranh cao thấp với ta, trên mông chịu một chưởng kia không thấy khó chịu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận