Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 135

Ở nơi đó, tiểu chủ chắc chắn sẽ được an toàn hơn… Mỗi lần Độc Bất Xâm xuất hiện ở Phong Vân Thành, làm việc gì đều có thể khiến trong thành một phen bàn tán sôi nổi, lần này cũng vậy.
Quán trà, tửu quán, đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đều có người tụ tập, sinh động như thật, nước miếng tung bay, nói rằng chính mình đã ở đó, chứng kiến thần tích vân vân… Vọng Tước Lâu nổi danh nhất thành nam, tự nhiên cũng không thiếu thực khách trong lâu bàn luận chuyện này.
Dưới lầu, tiếng cười mỗi lần bay lên, lọt vào tai Bách Hiểu Phong, hắn đều cảm thấy người khác đang cười nhạo mình.
Trong phòng tầng cao nhất, lụa mỏng vẫn như sương, hương khói lượn lờ, chỉ là mấy ngày rồi không có tiếng đàn Cầm Âm.
Cây cổ cầm đặt cạnh lò hương, dây đàn đứt mất hai dây, vứt ở đó, vẫn chưa được sửa chữa.
Bách Hiểu Phong ngồi trước bàn trang điểm trong nội thất, nhìn vào gương, soi đi soi lại mặt mình.
Vết thương bên mặt đã tróc vảy, chỉ để lại hai vết sẹo cực mỏng.
Nhưng vì làn da quá trắng, trên mặt chỉ một chút tì vết nhỏ cũng lộ ra đặc biệt rõ ràng, bóng dáng khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc trong gương đồng kia lại có chút không hoàn mỹ.
Bách Hiểu Phong mặt không biểu cảm, toàn thân toát ra hơi lạnh.
Sau khi lặp đi lặp lại hít sâu vô ích, hắn hung hăng đấm một quyền vào bàn trang điểm, tiếng phanh vang lên khiến người ta kinh sợ.
“Độc Bất Xâm, Tiểu Tô gia!” Một kẻ hết lần này đến lần khác làm thương mặt hắn, một kẻ khiến hắn trọn vẹn ba ngày ăn không ngon!
Hắn, Bách Hiểu Phong, lấy tấm lòng rộng mở, xuất trần, nổi danh, khi nào chật vật như thế!
Giờ thì cả thành đều đang chê cười hắn, nói hắn là bại tướng dưới tay Độc Bất Xâm!
Bách Hiểu Phong nghiến răng ken két, giật nguyệt bào, thay áo vải, đeo mặt nạ, một thân sát khí đi ra ngoài.
“Từ hôm nay, bản tọa sẽ ở lại Đồ Bắc Sơn, nếu không thể báo được mối thù này, bản tọa sẽ sống một đời nhát như chuột như Trường Đông!” Ẩn từ một nơi bí mật, người hầu gần đó vội chạy đến: “Chủ tử, ngài muốn ở lại Đồ Bắc Sơn?! Vậy Trường Đông…” “Để hắn đổi tên thành Trường Tây!” “….” Nhưng mà, đánh không lại là đánh không lại a, Lâu chủ!
Mấy ngày trước, trước mắt bao người, ngài bị đánh rơi bốn chiếc nỏ pháo, đã đủ mất mặt lắm rồi, ngài còn chưa thấy rõ thực lực đối phương sao?
Dù ngài có đánh ngã Độc Bất Xâm, ngài cũng không có kết cục tốt đẹp!
Cao nhân phía sau Tô gia kia không chỉ bảo vệ Tiểu Tô gia, hiện tại còn che chở cho cả Độc Bất Xâm, ngài đi làm gì! Tỉnh táo lại đi, mau trở về!
Người hầu bất lực ôm đầu, trong bụng có bao nhiêu lời thật không dám nói, chờ hắn ngẩng đầu lên, chủ nhân nhà hắn đã không còn thấy bóng dáng.
Cuối tháng bảy, mặt trời rực rỡ vẫn như cũ.
Đồ Bắc Sơn được bao phủ bởi ánh nắng chói chang, phóng tầm mắt nhìn tới, núi đồi xanh mướt, càng lộ ra vẻ sinh cơ tràn trề.
Đi men theo đường Hoàng Thổ về phía Đồ Bắc thôn, đến gần bụi cỏ lau, liền có thể ngửi thấy hương lúa bay ra trong không khí.
Ở Thanh Hà Loan, những mảng ruộng lúa lớn đã trổ bông.
Thôn dân trông coi ruộng, nhìn nước, đứng trong ruộng, trên bờ ruộng, ai ai cũng nở nụ cười tươi, cùng các bạn bè nói chuyện lớn tiếng, ngay cả ngữ khí cũng nhiệt liệt, cao vút.
Ánh nắng vàng chiếu vào mắt họ, xua tan đi làn khói mù quanh năm, lộ ra vẻ rạng rỡ nguyên bản.
Nơi này, cảnh và người, trong nửa năm ngắn ngủi, phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Mà tất cả, đều bắt đầu từ Tiểu Tô gia.
Lúc này đã quá giờ ngọ, ánh nắng không còn gay gắt, các thôn dân quan tâm đến tình hình trong ruộng, một khắc đều không yên lòng, rảnh rỗi liền chạy ra, lưu luyến bên cạnh ruộng đồng, dù là nhìn nhiều những cây lúa trổ bông, đều cảm thấy tâm tình tốt hơn lên mấy phần.
Tô Đại và Tô Nhị cũng ở trong ruộng, chống gậy gỗ, đi chân đất, giẫm những ngọn cỏ dại mọc trong ruộng xuống bùn.
Lãnh Bất Đinh, thoáng cái nhìn thấy bóng người đi ra sau bụi cỏ lau, Tô Đại liền cất tiếng chào hỏi: “Trường Đông, sao giờ này đã về rồi, không phải nói hôm nay bận rộn, sợ phải nhanh tối mới về được sao?” “A, đông gia có tin vui, hôm nay cho ta nghỉ ngơi nửa ngày, cho nên ta liền về sớm.” Trường Đông đến gần, ngồi xuống bên cạnh ruộng nước của Tiểu Tô nhà, vẻ mặt do dự, miệng khép rồi mở, muốn nói lại thôi.
Rất nhanh đã khiến Tô Đại hiểu ý hỏi: “Sao vậy? Có chuyện cứ nói, đại nam nhân lề mà lề mề, làm sao sau này cưới được nương tử?” Tô Nhị: “Phốc! Ca, anh tha cho Trường Đông đi, chỉ một câu mà anh làm cho hắn ngượng chín cả mặt, sau này nếu có cưới được nương tử, hắn không trốn tránh nương tử à?” Ngay sau đó, Tô Nhị ở trong ruộng không hiểu sao trượt chân, ngã chỏng vó, nước bùn bắn đầy đầu đầy mặt, lúc đó còn đang ngơ ngác.
Xung quanh, thôn dân phát ra tiếng cười vang.
Trường Đông cũng cong khóe môi, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tâm tình mấy ngày liên tục rơi xuống đáy cốc, rốt cuộc cũng tốt lên hai phần.
Quả nhiên, nhìn người khác mất mặt, tâm tình mới tốt lên.
Chương 113: Nhịn xuống, hắn không tức giận
Tô Nhị lộn một vòng trong khe nước cạnh ruộng, sau đó đi đến bên cạnh Trường Đông, nằm xuống đất, phơi người.
Hắn vỗ tay lên bắp chân Trường Đông, “Ngươi vừa ấp a ấp úng, muốn nói gì vậy? Không phải ta chê cười ngươi, ngươi thật là đàn bà, có chuyện mau nói, có phải muốn nhờ ta và lão đại giúp đỡ không? Nếu có thể giúp, ta không hai lời!” Trường Đông không để lại dấu vết, thu bắp chân lại, ống quần dính nước bẩn khiến hắn muốn đạp Tô Nhị xuống ruộng, bẩn không chịu được?!
“Ta, ân, lần trước cây bông, chưởng quỹ có phạt ta, làm việc không cho ta ăn cơm, ta phải tự mua, mua đồ ăn… Tiền tích cóp hai ngày trước đã tiêu hết… Thực sự chịu, chịu không được, ta muốn hỏi, ta có thể ăn cơm ở nhà các ngươi trước được không? Đợi khi nào phát tiền công, ta nhất định sẽ trả hết tiền cơm…” Trường Đông cúi đầu xuống trước ngực, như một con chó vàng lớn chịu hết ủy khuất, “Ta ba ngày rồi chưa ăn cơm… Trước đó, một ngày cũng chỉ dám ăn một bữa… Thật sự không chịu nổi nữa, muốn, nếu như không được thì, cũng không sao…” “Này, ta tưởng chuyện gì to tát, không có cơm ăn, sao ngươi không nói sớm? Đi, đưa ngươi về nhà lấp đầy bụng!” Tô Nhị không phơi người nữa, kéo Trường Đông lên liền đi.
Tô Đại cũng lên bờ, từ phía sau đuổi theo, thở dài: “Ta trước kia hỏi ngươi chưởng quỹ có phạt tiền phi pháp không, vậy mà ngươi không nói thật! Ngươi xem, có phải khổ thân không? Phải nói sớm, khi ngươi về, có thể không có cơm cho ngươi ăn sao? Vườn rau xanh trong nhà kia có thể cho ngươi ăn no căng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận