Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 508

Nhị công chúa cũng đã mất đi hai đứa con trai, chỉ nuôi lớn được một cô con gái. Hoàng thượng vì để tránh đi lời nguyền lại càng một lòng tập trung vào việc quốc sự, mặc cho triều thần khuyên can, gây áp lực thế nào, vẫn không chịu nạp thêm phi tần. Bọn hắn ở Tây Lăng rõ ràng là một nước lớn, vậy mà bởi vì chuyện lời nguyền của hoàng thất, tương lai lại lâm vào một màn sương khói dày đặc, không thấy rõ con đường phía trước. Qua mười mấy hai mươi năm nữa, lúc đó Tây Lăng không biết sẽ trở thành bộ dạng gì...
Trên đường về phủ Trưởng công chúa, Trưởng công chúa sợ nhi tử lại chơi trò trốn tìm với mình, liền ôm chặt hắn không chịu buông tay. "Tiểu Bảo, mẹ dẫn con đi kho phòng xem thử, những năm con ra ngoài chơi, mẹ đã đặt mua rất nhiều đồ chơi nhỏ cho con, con xem chắc chắn sẽ thích!" Phân phó thị nữ chuẩn bị thức ăn ở phòng bếp, Trưởng công chúa liền hăm hở dắt nhi tử đi về phía kho phòng, đi được hai bước nhớ tới sau lưng còn có đám người của Phật gia, lại dừng lại, "Chư vị, ta cùng Tiểu Bảo nhiều năm không gặp, có chút thất thố. Mấy vị trước tiên hãy đến phòng khách ngồi nghỉ một lát, hai mẹ con ta trò chuyện, đợi chút nữa sẽ đến." Trong khoảnh khắc này, dáng vẻ đoan trang, tiến thoái có lễ của Trưởng công chúa, mảy may không nhìn ra được bất cứ dấu hiệu điên rồ nào.
Lập tức có hạ nhân tiến lên dẫn quý khách đến phòng khách, Trưởng công chúa lúc này mới kéo nhi tử tiếp tục đi, tư thái biến đổi lại là một người mẹ hiền từ, "Khi con còn bé, mẹ mua cho con trống lắc vẫn còn giữ lại đây này, còn có y phục của con từ nhỏ đến lớn, hàng năm mẹ đều may đồ mới cho con, Tam di của con mỗi năm ban thưởng cho nhà rất nhiều thứ, ngọc thạch châu báu đều chất đầy kho phòng, mẹ cũng không hề động đến, toàn bộ đều để lại cho con!" Nói liên miên không dứt, từng giờ từng phút đều thể hiện tình yêu thương của người mẹ.
Bạch Úc đối với loại cảm giác này rất xa lạ, hắn từ nhỏ đã được lão cha yêu thương hết mực, nhưng chưa từng gặp qua mẹ ruột. Lão cha cũng chưa từng nhắc tới với hắn về người kia. Bất quá, hắn không thiếu thốn tình yêu thương là được. Cho nên những lời nói dông dài của phụ nhân này hắn không có nhiều xúc động, dù sao mình cũng không phải là con trai của nàng, chỉ là có chút cảm khái.
Kho phòng nằm ở Nam Viện trong phủ công chúa, mở cửa kho phòng ra, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, vải lụa thượng phẩm, gần bên trong một bên đặt mấy cái tủ gỗ lớn, từng tầng từng tầng gấp lại đầy đủ các loại kiểu dáng quần áo mới chưa từng mặc qua. Tất cả đều là tã lót, đồ lót mà trẻ nhỏ mặc, Bạch Úc nhìn ra, một bộ y phục chỉ có thể che được một đoạn cánh tay của hắn. Trừ những thứ này ra, các loại đồ chơi của trẻ nhỏ cũng rực rỡ muôn màu, trống lắc, Trúc Phi Phi, con quay, Đào Hưởng Cầu, Bố Lão Hổ, cửu liên hoàn...
Chà, hồi nhỏ hắn đều chơi qua rồi. Trong kho phòng này có những gì, Bạch phủ không thiếu thứ gì, còn nhiều hơn không ít.
"Tiểu Bảo, xem đi, có thích hay không? Đều là mẹ một năm một năm dành dụm mới tích cóp được nhiều như vậy, nếu con về sớm một chút, tất cả đều có thể dùng đến!"
"Dạ vâng, rất thích ạ."
"Chỉ là y phục này... Mẹ lớn tuổi, đầu óc cũng hồ đồ rồi, kỳ lạ thật, sao lại không cho con cắt mấy bộ vừa người thế này?"
"Ta lớn quá nhanh."
"Con chờ chút, đợi lát nữa mẹ sẽ bảo Thượng Y Ti cô cô đến thay con cắt may đồ mới! Hai ba ngày là có thể làm xong!"
Bạch Úc cười đáp ứng, lặng lẽ nhíu mày, vừa rồi ở trên đường cái phụ nhân khóc lóc đến đáng thương, Điềm Bảo đại khái là nghĩ đến bà vú ở nhà, mềm lòng. Đến một chuyến thuận theo tâm ý của lão phụ nhân không sao, chỉ là hắn - kẻ giả làm nhi tử này không biết phải giả bộ mấy ngày...
Ở một gian phòng khách khác, Điềm Bảo cùng một nhóm vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp tự mình giao lưu trao đổi, bên ngoài liền truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ.
"Nhị công chúa, mấy vị kia đều là khách quý mà Trưởng công chúa mời về..."
"Khách quý?" Thanh âm của phụ nhân kia ương ngạnh cường thế, cười lạnh một tiếng, "Bản công chúa chính là muốn đến xem những quý khách kia dáng dấp tròn méo ra sao! Xem xem đứa con trai tốt nhận mẹ nửa đường kia có dáng vẻ thế nào!"
Một đám đạo chích! Dám lừa gạt đến phủ công chúa, chán sống rồi sao!
Ồn ào đảo mắt tới trước phòng khách, trong ngoài hai phe chính thức đối mặt nhau. Người đến ngoài cửa khoảng hơn bốn mươi tuổi, hoa phục gấm vóc lộng lẫy cao quý, trang sức đinh đang, đôi mắt phượng xếch lên mang theo vẻ sắc sảo. Là một phụ nhân cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan đều lộ ra vẻ sắc sảo, mạnh mẽ. Người trong phòng quan sát nàng, đồng thời nàng cũng đang đánh giá những người trong phòng.
Tám người ngồi rải rác trong sảnh, trên giường thấp gần cửa sổ, ba thiếu nữ ngồi cạnh nhau, thiếu nữ mặc váy lụa tuyết trắng mang vẻ mặt hồn nhiên, thiếu nữ mặc váy văn thúy khóe mắt, đuôi mày toát lên vẻ tinh nghịch, thiếu nữ mặc váy xanh thẫm tay áo buộc gọn, thanh lãnh sạch sẽ, khi nhìn người khác ánh mắt không hề có chút dao động nào.
Có ba thanh niên tuổi tác tương đương, đều khoảng trên dưới hai mươi, giữa bọn họ có một hai phần tương tự nhau, xác nhận là ba huynh đệ. Nam tử mặc nguyệt bào màu tuyết trắng, tay cầm ngọc phiến, ngồi một mình một bên ghế bành, tư thế ngồi lười biếng, thoải mái nhưng không buông thả, khí chất giống như cành tùng mùa đông, trước mắt không nhiễm bụi trần.
Còn có một lão đầu nhỏ gầy, đầu tóc hoa râm rối bù như tổ chim dễ thấy nhất, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong sảnh, tròng mắt đảo tròn, nhìn qua có vẻ tặc mi thử nhãn, nhưng lá gan lại rất lớn, chủ nhà đến cũng không biến mất, đi một vòng quanh phòng khách nhỏ rồi dừng lại trước mặt nàng, bĩu môi phun ra mấy chữ, "Đều không đáng tiền!"
Nhị công chúa liền cảm thấy một luồng khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên trán, đại tỷ mặc dù bởi vì khúc mắc mà hồ đồ, nhưng phẩm chất cuộc sống cũng là thượng thừa, đồ ăn, vật dụng đều là tốt nhất. Chỉ là những vật trang trí nhỏ trong phòng như: men sứ trong bồn hoa giả, bình phong nhỏ khảm trai hình nhân vật và phong cảnh sơn thủy, ấm tử sa phù điêu, bình cắm hoa cổ dài men sứ Thanh Hoa của cung đình... loại nào mà không đáng giá trăm lượng vàng? Còn có tranh chữ của danh gia trăm năm treo trên tường càng là có tiền cũng không mua được!
Lão đầu này hoặc là khinh thường ra vẻ! Hoặc là mắt kém! Tám người bên trong liền hắn là người có khí chất hèn mọn, không hợp nhau nhất!
"Các ngươi là người phương nào? Nhìn cách ăn mặc của các ngươi không giống dân địa phương." Đè nén cơn giận, bước vào phòng khách, Nhị công chúa đến thượng tọa ngồi xuống, hất tay áo, khí thế chủ nhân liền toát ra, "Là người nơi khác đến du ngoạn? Hay buôn bán? Mặc kệ các ngươi đến đây vì sao, có ý đồ gì thì nên kiềm chế một chút. Phủ Trưởng công chúa đãi khách một bữa cơm không sao, các ngươi ăn xong liền đi, bản công chúa có thể không truy cứu các ngươi tội lừa gạt..."
Một thanh âm rụt rè lại thanh tịnh vang lên, thiếu nữ hồn nhiên chớp mắt, giữ gìn ca ca, tỷ tỷ, trưởng bối, "Phu nhân, Bạch ca ca của ta là bị kéo tới, chúng ta cũng không phải lừa gạt cơm canh, chúng ta ăn no rồi. Chúng ta càng không phải là lừa gạt tiền, Trường Đông thúc thúc cùng Bạch ca ca đều rất có tiền, một chút có thể kiếm được mấy chục vạn lượng tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận