Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 611

Tất cả các đoàn cướp biển trong khoảng thời gian này, chỉ cần nhìn thấy thuyền hoa của Bạch Phàm giương buồm theo gió phiêu lưu trên biển, đều sẽ lựa chọn làm như không thấy, tuyệt đối không dám tới gần.
Năm đầu, Lão Tang ỷ vào thực lực của đoàn cướp biển xếp hạng năm, chạy tới trêu chọc. Không ít người trên bờ biển xem náo nhiệt, còn chưa kịp ăn xong một trái cây, hơn sáu mươi hảo thủ trong đoàn của Lão Tang đã c·h·ế·t gần hết, chỉ còn lại một người.
Người kia hay là do đối phương cố ý thả về.
Từ đó về sau, Sát Điện trở thành nỗi kiêng kị của các đoàn hải khấu lớn nhỏ.
Không ai ngờ rằng thảm kịch tối hôm qua lại tái hiện.
Nam Đảo Bách Nhân Đại Đoàn lần này là thật sự toàn quân bị diệt, không một ai trở về.
Hơn 60 người trên biển cho cá ăn, khoảng 30 người ở làng chài nhỏ Tây Bắc đảo cho ong vò vẽ ăn.
Đầu lĩnh đoàn cướp biển này còn đang chấn kinh khi biết tại làng chài nhỏ cũng ẩn giấu nhân vật h·u·n·g· ·á·c, một việc càng k·i·n·h· ·d·ị hơn xảy ra.
Thuyền của Quỷ Đế đậu ở ngoài đảo!
Đây không phải là chuẩn bị tàn sát cả đảo sao!
Bọn cướp biển như gặp đại địch, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Triều dương nhô lên từ mặt biển, ánh nắng xuyên thấu hơi nước chiếu rọi lên hòn đảo bốn bề là biển.
Các ngư dân làng chài nhỏ đã dần hoàn hồn sau cơn kinh hoàng đêm qua, tiếp tục công việc thường ngày, hoặc kết bạn ra biển đ·á·n·h cá, hoặc làm sạch, ướp gia vị và phơi cá khô.
Những người ở lại trong thôn làm việc không khỏi hiếu kỳ trong lòng, thi thoảng lại vươn cổ nhìn về phía dãy nhà gỗ nhỏ kia thăm dò.
"Hai người đến đêm qua là người Tr·u·ng Nguyên à? Nhìn một thân phú quý, hoàn toàn khác chúng ta, không ngờ Lỗ Ma Ma còn quen biết những người như vậy."
"Không phải Ma Ma quen biết, là Điềm Bảo và Độc Lão quen biết, hai người kia tối qua là đuổi theo bọn họ về. Trách không được trước đó Điềm Bảo nói với ta tiếng Tr·u·ng Nguyên, nguyên lai bọn họ là từ Tr·u·ng Nguyên tới. Nếu không phải đầu óc không minh mẫn, đã sớm trở về."
"Bạn bè của bọn họ tìm tới, bọn họ hẳn là chẳng mấy chốc sẽ rời đi, ai."
"...... Ma Ma cùng Điềm Bảo bọn họ đi rồi, về sau cướp biển lại đánh tới, chúng ta lại chỉ có thể chịu k·h·i· ·d·ễ."
"Trước kia chúng ta đều như vậy, không thể yêu cầu người ta vì bảo vệ chúng ta, cả một đời lưu lại nơi này?"
Các ngư dân nói chuyện, cảm xúc liền xuống thấp.
Phải vậy không? Trước kia bọn hắn vẫn luôn sống như vậy.
Bên kia nhà gỗ nhỏ truyền ra động tĩnh, những ngư dân xung quanh lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Người trong phòng chạy ra.
Ma Ma, Độc Lão đầu, Điềm Bảo, cùng hai người quý khí xuất hiện đột ngột tối hôm qua.
Nam tử tuấn tú mặc hắc y trong tay còn ôm một cái bọc vải xám không hề tương xứng với hình tượng khí chất của hắn.
Mọi người lập tức hiểu rõ, Lỗ Ma Ma bọn họ thật sự muốn rời đi.
"Chư vị, hai năm này ở làng chài nhận được chiếu cố, lão thân cùng Độc Lão đầu, Điềm Bảo đều sẽ khắc cốt ghi tâm. Nay chúng ta trùng phùng với thân bằng, cần phải trở về. *Thiên hạ vô bất tán chi diên tịch*, sau này có duyên gặp lại."
Lỗ Ma Ma chung sống với các ngư dân lâu nhất, cũng là người thân thiết nhất, nàng nhìn chung quanh đám người vây quanh, nhận ra sự không nỡ, nỗi sầu muộn và bất an của bọn họ, liền nghiêm mặt nói: "Các ngươi cũng đừng sợ, trước khi đi chúng ta sẽ giải quyết hết những tai họa mà mình gây ra, quyết không để cho cướp biển Nam Đảo đem lửa giận dời đến trên thân các ngươi, xin mọi người cứ an tâm!"
"Lỗ Ma Ma......" Người phụ nữ chùm khăn cầm đầu, một đám phụ nữ làm nghề cá không tự giác đỏ mắt, trong lòng dâng lên cảm kích.
Bạch Úc đứng ở phía sau, nghiêng đầu gọi: "Vẽ Ảnh."
Phía sau hắn lập tức hiện ra một bóng người, lặng yên không một tiếng động, như là một cái bóng được tách ra.
Các ngư dân trừng lớn hai mắt, giữa ban ngày ban mặt sáng tỏ, bọn họ lại không biết từ khi nào nơi này lại có thêm một người.
"Để Mị Ảnh đi giải quyết hết dư nghiệt Nam Đảo, mặt khác, đem cờ trên thuyền tới, cắm ở nơi này." Bạch Úc thấp giọng phân phó.
Vẽ Ảnh đè nén kinh ngạc trong lòng, đáp một tiếng, lại biến mất như quỷ mị.
Rất nhanh, một lá cờ gấm đen viền đỏ thẫm đứng sừng sững trên không trung làng chài, đón gió tung bay, trong phạm vi hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Các ngư dân cảm thấy khó hiểu, không hiểu vì sao vị thanh niên quý khí kia lại muốn cắm một lá cờ ở trong thôn của họ, nhưng không dám hỏi nhiều, âm thầm nhìn nhau.
"Chư vị, như Lỗ Ma Ma đã nói, hai năm qua đã nhận được sự chiếu cố của mọi người, Bạch Mỗ ta cũng mang ơn." Bạch Úc lúc này mới tiến lên hai bước, nhìn những ngư dân này, mở miệng hứa hẹn, "Cách đảo này ba ngày hành trình về phía Tây Bắc có Phong Vân Thành, nếu các ngươi muốn rời khỏi nơi này để có cuộc sống an ổn, Phong Vân Thành mở rộng cửa đón nhận. Sau bảy ngày sẽ có thuyền tới tiếp, các ngươi có bảy ngày để suy nghĩ, nếu có ý định, ngày đó lên thuyền là có thể đi."
Mặt trời ló dạng khỏi mặt biển, dần dần lên cao.
Gió biển thổi lá cờ tươi sáng tung bay trên không trung làng chài.
Lỗ Ma Ma, Điềm Bảo và những người khác không biết đã rời đi từ lúc nào.
Mà trước cửa nhà gỗ nhỏ trên đất trống, những ngư dân đến tiễn vẫn còn ngơ ngác không dám tin.
Đợi đến khi hoàn hồn, các ngư dân lại lần nữa nhìn nhau, hỏi người đối diện, "Vị Bạch công tử kia nói, có thể giúp chúng ta rời khỏi nơi này?"
"Hắn nói bảy ngày sau sẽ phái thuyền tới đón chúng ta......"
"Phong Vân Thành, Phong Vân Thành...... Ta biết nơi này! Đảo Thượng Hải Khấu đã từng xông vào tòa thành kia, định vào thành cướp bóc, nhưng bị đánh đuổi! Về sau không dám đến nữa!"
"Ta cũng biết Phong Vân Thành, nghe nói người trong thành kia còn hung dữ hơn cả cướp biển!"
"......"
"Vậy chúng ta đến đó, khác gì ở đây? Không phải cũng bị khi phụ sao?"
"Ta nói các ngươi điên hết rồi! Bạch công tử nếu có thể làm chủ Phong Vân Thành, vậy có nghĩa Phong Vân Thành là do hắn định đoạt! Chúng ta đến đó chính là người được hắn bảo bọc, ai dám ức hiếp?"
"Đúng vậy! Đúng đúng đúng! Các ngươi có muốn đi không? Có đi hay không?"
Đi!
Tại sao không đi!
Bọn hắn đời đời kiếp kiếp ở lại đây, nói là dân bản địa sinh sống ở đây, thực tế chẳng qua là những kẻ không nơi dung thân ngoài đảo của đám cướp biển, chỉ có thể sống lay lắt ở đây mà thôi!
Ai không muốn an ổn? Ai nguyện ý sống trong nỗi sợ hãi bị cướp bóc, bị đánh đập, bị g·i·ế·t chóc?
Không đi là bởi vì bọn hắn là dân trên biển, không được nơi nào chấp nhận, không có nơi nào để đi!
Bây giờ đã có cơ hội rời khỏi đây, vậy còn chờ gì nữa?
Đi! Nhất định phải đi!
Để hòn đảo của lũ cướp biển này c·h·ế·t tiệt đi!
Các ngư dân chạy đi báo tin, vui mừng hò reo, trong khi đó, Nam Đảo chìm trong một màn huyết tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận