Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 762

Cũng không biết nàng học thân công phu đánh đấm ở đâu, ngay cả Nhị đương gia cũng phải nể nang nàng đôi phần...
Lúc trước khi đi tới đại sảnh của trại, A Nhàn tr·ê·n mặt thoáng hiện ý cười, roi cũng không rút loạn xạ, được ghim lại đeo ở bên hông.
Trong trại khoảng thời gian trước vớ được một mẻ hàng tốt, không biết tên xui xẻo nào chở mấy xe đồ sứ men theo sạn đạo, cuối cùng toàn bộ của cải đều rơi vào tay đám cướp trong trại.
Sách, trước khi vận chuyển hàng không thèm hỏi thăm qua sạn đạo bảy dặm là địa phương nào, lá gan khẳng định có, nhưng bản lĩnh thì lại không.
"Đi nhanh lên! Lề mà lề mề muốn bị đ·á·n·h hả? Mẹ kiếp, một đám quỷ nghèo giả làm phú quý, h·ạ·i lão t·ử phải uổng công ngồi xổm hơn nửa ngày! Quay đầu lại, ta sẽ tống các ngươi đến trạm giao dịch buôn bán!" Vài tiếng quát mắng đối diện làm gián đoạn dòng suy nghĩ của A Nhàn, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn.
Đối diện chính là Vượng Tài, thủ hạ của Nhị đương gia, dẫn một đám người vội vội vàng vàng, như thể cha mẹ c·h·ế·t đến nơi.
Chắc hẳn là mấy "con dê béo" mà đám phụ nhân thêu dệt chuyện đã đề cập trước đó, hôm nay mới bị bắt.
A Nhàn đảo mắt nhìn đám người, sau đó thu tầm mắt lại, né sang bên cạnh hai bước.
Trại đóng quân ở tr·ê·n núi, đường ra vào vốn không rộng, tuy nàng không sợ đám người của Nhị đương gia, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không cần t·h·iết phải chuốc lấy phiền phức.
Huống chi, Nhị đương gia vừa giao cho nàng một c·ô·ng việc, sau khi tiêu thụ hết đám đồ sứ đó, có thể kiếm được một món hời nhỏ, cũng coi như bỏ bạc vào túi của nàng.
Cô nãi nãi tâm tình tốt, không muốn tự làm mình mất hứng.
"Ây hừm, A Nhàn cô nãi nãi, sao lại rảnh rỗi chạy đến chỗ này thế? Kiếm chác chút đỉnh?" Nàng không muốn gây chú ý, Vượng Tài nhìn thấy nàng, không phải đ·u·ổ·i tới bắt chuyện.
A Nhàn bĩu môi, liếc mắt qua loa, đáp một tiếng.
Đúng lúc mí mắt vừa vén lên, đám h·e·o con kia vừa lướt qua trước mắt, một bóng dáng màu xanh thoáng qua, trong đám người lấm lem bùn đất đặc biệt bắt mắt.
Tròng mắt A Nhàn di chuyển th·e·o bóng dáng màu xanh, nhìn rõ mặt nghiêng của người đó, ánh mắt liền không dứt ra được.
Là một người nhìn rất đẹp.
Nàng ở trại cướp này ngót nghét mấy chục năm, chưa từng thấy ai có diện mạo tuấn tú đến vậy, người ngoài trại cướp cũng không.
Đôi mắt tựa sao trời buổi tối, mũi rất cao, đôi môi hai bên dày vừa phải, hơi nhếch lên, màu môi đỏ thẫm, n·ổi bật lên sắc mặt có phần nhợt nhạt.
Có lẽ p·h·át giác được ánh mắt chuyên chú quá mức của nàng, hắn nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn nàng.
Ánh mắt rất ngay thẳng, rất thản nhiên.
Không có sự sợ hãi, không cam lòng của kẻ bị bắt.
Cũng không có sự x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g, k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g khi nhìn thấy nữ thổ phỉ.
Rõ ràng tóc tai, y phục xộc xệch, tr·ê·n mặt còn dính bùn đất, nhưng khí chất thanh nhã lại lấn át đi vẻ nhếch nhác đó.
Giống như Tùng Trúc tr·ê·n vách núi đá, không sợ gió tuyết, không gãy đổ.
A Nhàn mím môi, không tự giác nín thở, trái tim dưới l·ồ·ng n·g·ự·c đập càng lúc càng nhanh, nhiệt độ lan tỏa đến tận mang tai.
Nàng lại hiếm khi cảm thấy một tia quẫn bách, hôm nay y phục tr·ê·n người nàng quả thực có chút khó coi, tùy tiện quá mức.
"Nhìn cái gì đấy! Ngươi nhìn ai hả!" Vượng Tài quát lên, còn dùng lực đẩy nam nhân một cái.
Nam nhân lảo đ·ả·o dưới chân, s·á·t c·h·óp mũi A Nhàn nhào về phía trước, nhưng chỉ nhào một nửa thì dừng lại.
Cánh tay gầy gò của nữ t·ử vươn ngang trước người hắn, vững vàng đỡ lấy hắn, giúp hắn khỏi ngã nhào.
Nam nhân lập tức đứng thẳng người, hơi lui về sau nửa bước, Khải Thần thấp giọng nói: "Đa tạ."
"..." A Nhàn ánh mắt phiêu hốt, nhịp tim càng đập nhanh hơn, lỗ tai càng nóng ran, "Khục, không cần cảm tạ."
Nàng không biết mình rời đi bằng cách nào, hai chân cứ máy móc bước, đi được một quãng rất xa mới đột ngột dừng lại, hai tay ôm lấy hai gò má ửng đỏ, thì thào: "Mẹ kiếp, sắc đẹp hại người... Lão nương lại là loại người thấy sắc đẹp mà nổi ý đồ ư?!"
Không thể nào!
A Nhàn nàng sóng gió gì mà chưa từng trải, sao lại có thể vì nhìn thấy một nam nhân có dung mạo tuyệt sắc, mà lại không dời n·ổi chân?
Có lẽ vậy.
Tuyệt sắc thôi, mỹ nhân thì ai chẳng t·h·í·c·h ngắm?
X·ấ·u đẹp gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui!
"Bình thường trong trại đem những người có ngoại hình đẹp bán đi đâu?" Nhớ đến việc này, A Nhàn quay đầu lại, nhìn vị trí không còn bóng người kia, trong đầu lướt qua mấy nơi thu nhận mỹ nam.
Thật đáng tiếc, dáng dấp tuấn tú thế kia.
Ai bảo hắn có dung mạo quá mức đẹp đẽ làm chi?
Đêm nay A Nhàn lần đầu tiên không ngủ được, trằn trọc trở mình trong ổ c·h·ó, trong đầu quanh quẩn hình ảnh ánh mắt nam nhân khi nhìn nàng.
Không sợ hãi.
Không x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Chương 644: Phiên ngoại: Lão nương là thổ phỉ, cướp người (1)
Từ chợ đen trở về, A Nhàn tại đại sảnh đưa một tấm ngân phiếu cho Đại đương gia.
"Đồ sứ là hàng tốt từ lò nung nào đó, đã bán cho Lý Lão Tam ở chợ đen, 208 kiện đồ sứ, 180 lượng bạc."
Đại đương gia nheo mắt nhìn số lượng tr·ê·n ngân phiếu, "Ngân phiếu này là một trăm năm mươi lượng, còn ba mươi lượng đâu?"
"Gọi ta làm việc, bạc nhiều về các ngươi, bạc lẻ về ta. Ba mươi lượng là tiền lẻ, ta giữ."
Trong sảnh không chỉ có Đại đương gia, mà còn có Nhị đương gia cùng mấy người quản sự.
Lúc này, có quản sự mặt mày sa sầm, tức giận nói, "Hàng trị giá 180 lượng, ngươi dám lấy ba mươi lượng? Hàng là do các huynh đệ trong trại cướp về, A Nhàn, ngươi chỉ là kẻ tiêu thụ hàng hạ đẳng trong trại, ai cho ngươi lá gan lấy nhiều phí chân chạy như vậy!"
A Nhàn nâng cằm, đuôi mắt vểnh lên, không hề sợ hãi trước khí thế của đối phương, cười lạnh, "Người thượng đẳng, kẻ hạ đẳng, quy củ đã định thì phải th·e·o đó mà làm. Nếu quản sự chê ta tự t·i·ệ·n làm chủ cầm ba mươi lượng, vậy thì ta sẽ làm th·e·o đúng quy củ. 180 lượng, một trăm lượng về trại, lão nương lấy tám mươi lượng lẻ kia, đó là thứ lão nương đáng được nhận! Sao nào?"
"Ngươi..." Quản sự tức giận đ·ậ·p bàn đứng dậy, chỉ tay vào mũi A Nhàn định mắng tiếp, nhưng roi đã tới trước, ngón tay hắn bỗng nhiên đau nhói, "A!!"
A Nhàn dùng lực cổ tay thu nhuyễn tiên về, nhìn quản sự kia chẳng khác gì nhìn c·h·ó, "Cô nãi nãi không t·h·í·c·h bị người chỉ vào mũi, cả trại đều biết. Tóm lại, bạc ta giữ, có bản lĩnh thì lấy lại từ ta!"
"Thôi thôi, chuyện này dừng ở đây." Thấy quản sự không còn đường lui, Nhị đương gia đi tới hòa giải, "Nhưng mà A Nhàn, mỗi đồng bạc trong trại đều là do các huynh đệ lấy m·ạ·n·g cướp về. Cả trại hơn trăm người, có miệng đều chờ ăn cơm, số bạc lẻ mà ngươi lấy x·á·c thực là quá nhiều. Bất kể luận tình nghĩa hay làm ăn, đều phải có thành ý với nhau mới đi đến lâu dài được. Ngươi từ nhỏ đã lớn lên trong trại, không thể làm việc quá đáng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận