Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 759

Trên đường quay về, thuyền từ từ rời bến, nhìn những người tiễn đưa trên bến tàu, dẫn đầu đoàn người là Điềm Bảo đang ôm hài tử cùng Bạch Úc. Thuyền đã ra khơi rất xa, đến mức cảnh vật trên bến tàu trở nên mờ ảo, không rõ ràng, nữ hoàng vẫn không nỡ rời mắt, nghiêng đầu nhìn Tiếu Nghễ, nam nhân tóc đã bạc trắng bên cạnh, "Còn phải làm phiền ngươi theo giúp ta thêm khoảng mười năm nữa."
Nam nhân nắm chặt tay nàng, cao giọng cười lớn, vẫn hào khí như xưa, "Hơn nửa đời người đều đã sống qua, thêm khoảng mười năm nữa thì có đáng gì."
Hai người đều không có ý định mang cháu trai về Tây Lăng ngay. Thân là người kế vị tiếp theo của Tây Lăng, từ nhỏ cần phải được dạy dỗ, bồi dưỡng nghiêm ngặt, nhưng trong lòng hai người, thiên hạ đệ nhất đế sư lại ở Đồ Bắc Thôn. Hơn nữa, cả hai đều không muốn cháu trai còn quá nhỏ đã phải rời xa cha mẹ. Bọn họ đã thua thiệt nhi tử, không thể lại thua thiệt cháu trai. Trách nhiệm của một nước không thể thoái thác, nhưng cũng không hề mâu thuẫn với việc để cháu trai trưởng thành trong vòng tay yêu thương của gia đình.
**Chương 641: Phiên ngoại: Dạy con thường ngày (2)**
Đoàn Đoàn, Viên Viên lúc nửa tuổi tính cách đã bắt đầu bộc lộ. Muội muội Viên Viên thì ngoan ngoãn, đáng yêu. Ca ca Đoàn Đoàn lại trầm tĩnh, ít nói. Hai đứa trẻ tuy thừa hưởng ngoại hình của cha mẹ, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Mười tháng tuổi, chúng bập bẹ gọi tiếng cha mẹ đầu tiên, một tuổi chập chững tập đi, một tuổi rưỡi đã có thể lon ton theo sau độc gia gia để bắt quắc quắc.
Đợi hai huynh muội tròn hai tuổi, theo đại ca Vui Vui vào Hoắc gia học đường, Tiểu Mạch Tuệ đã mong ngóng từ lâu rốt cục cũng "dưa chín cuống rụng", hạ sinh thêm một bé trai, nhũ danh là Lạc Lạc.
Tiểu Mạch Tuệ rốt cuộc cũng viên mãn, sai Tô Võ vẽ xấu một tấm "Trung Thổ ngoại vực hào kiệt bảng", vẽ chân dung của mấy đứa nhỏ trong nhà, đề lên trên đại danh, dán tại nhà chính trên tường, từ khi nhi tử còn chưa biết nói đã bắt đầu ngày ngày dặn dò, "Thấy không, hào kiệt bảng! Đây chính là mục tiêu cả đời của con sau này, nhi tử, cố gắng lên, con giỏi hơn vi nương nhiều!"
Hoắc Thị vơ lấy cây chổi, đuổi theo sau nữ nhi mà đánh, "Đồ không bớt lo, đã phát điên phát rồ hai mươi năm rồi, ngươi không dừng lại được à!"
Tiểu Mạch Tuệ vừa chạy quanh sân vừa la lớn, "Năm đó lúc người mong có con chẳng phải cũng đã phát điên phát rồ rồi sao, tật xấu này của ta khẳng định từ trong bụng mẹ mà ra, mẹ, người nói có lý một chút!"
Hoắc Thị giận đến mức lôi đình, "Hoắc Tử Hành! Quản khuê nữ của ngươi đi!"
Trong nhà chính, tiên sinh đang dạy học bỗng im lặng một lát, giả vờ lật sách, dạy dỗ mấy tên đệ tử mới trước bàn, "Ấu ngô ấu, cập nhân chi ấu, lão ngô lão cập nhân chi lão*..." (*Câu nói trong Mạnh Tử, ý nói: Thương yêu con cái mình, rồi mở rộng ra thương yêu con cái người khác; Kính trọng cha mẹ mình, rồi mở rộng ra kính trọng cha mẹ người khác)
"..."
"..."
Đối diện sân nhỏ, lão đầu tóc rối xoay người, ngồi xổm xuống xem náo nhiệt, run rẩy bả vai cười không ngừng, "Mẹ con nhà này lại ầm ĩ lên rồi, Tiểu Võ, con trốn ở đây không làm việc à?"
Trong viện, Tô Võ đang ngồi xổm ở góc tường ăn đậu tương, "Biết rõ bên kia gió to sóng lớn, ta mà chạy tới chẳng khác nào tự tìm sóng vỗ vào đầu? Huống hồ, địa vị của ta trong gia đình này, ra ngoài thì làm được gì? Bảo đảm lại là màn song đả, trốn trước đã, đợi gió yên sóng lặng thì qua. Chiêu này là cha vợ dạy, thân làm con rể, lời cha vợ phải nghe."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn lên đầu tường, "Độc gia gia, đừng ngồi xổm trên đó nữa, trên tường gió lớn, coi chừng chút tóc ít ỏi của người càng thổi càng ít đấy."
Một câu nói khiến lão đầu giơ chân, "Nói nhảm! Tóc lão đầu ta mọc tốt đây này! Thạch Anh dùng còn mọc được tóc, gia gia dùng nhiều như vậy lẽ nào lại không mọc được?!"
"Ngài khác Thạch Anh, Thạch Anh vốn không có tóc, người tuy có nhưng cũng chẳng còn mấy."
Giây lát, trong viện bên này liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tô Võ. Đến cùng vẫn không thoát được một trận đòn.
Sát vách sân nhỏ, trong nhà bếp tiếng nấu cơm, xào rau vang lên liên hồi, tiếng lật nồi, tiếng đồ ăn nhập vào chảo dầu cùng mùi thơm bay ra, câu dẫn những con sâu thèm ăn. Hà Đại Hương cầm kẹp gắp than ngồi trước bếp lò nhóm lửa, tay cầm muôi vẫn là cô cô Tô Tú Nhi. Bên cạnh, Lưu Nguyệt Lan bắt đầu dọn bàn, bày đồ ăn.
Bên cạnh bàn đã có ba người ngồi, Điềm Bảo, Bạch Úc cùng Băng Nhi, không làm gì khác, đang ăn vụng. Rước lấy Tô A Nãi cùng Lỗ Ma Ma ngồi ở cửa lò mắng yêu, "Ba đứa các con cũng thật là, mỗi ngày đến giờ cơm là lại ăn vụng, ăn như vậy có ngon không hả?"
"Đều là một đám không bớt lo, trước kia mỗi ngày ở bên ngoài bôn ba thì ta cứ nhớ, bây giờ trở về rồi, hay lắm, mỗi ngày đều chọn việc chọc giận người khác mà làm --"
Tô A Nãi vừa mắng xong, miệng đã bị cháu gái đút cho một miếng đậu hũ non sốt hành, vị mềm mặn thơm ngậy lan tỏa trong miệng, nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của cháu gái, sửng sốt không nỡ mắng nữa.
"Bà bà, người cũng nếm thử một miếng đi, tay nghề của cô cô thật ăn không ngán, làm đồ ăn rất ngon!"
Băng Nhi học theo, đút cho bà bà một miếng, bị bà bà véo nhẹ lên mặt, cười ha hả. Vẫn giữ nét hồn nhiên không phù hợp với tuổi tác, nhưng lại có thêm nét dịu dàng của một người vợ, người mẹ, khóe mắt đuôi lông mày đều toát lên vẻ hạnh phúc.
Lỗ Ma Ma từ từ nhấp miếng đậu hũ mềm thích hợp cho người già trong miệng, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn. Cuộc đời này, lòng đã có nơi an trú. Vạn sự mãn nguyện.
Trong nhà bếp, Bạch Úc cũng không nhàn rỗi, đút cho mẹ vợ và cô cô cùng ăn. Hai người phụ nữ có tuổi vừa ăn vừa cười, bọn nhỏ ở bên cạnh quả thực ồn ào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ. Ăn vụng như vậy, vẫn rất là ngon...
Tháng mười, cuối thu khí sảng. Ruộng lúa ngoài thôn đã thu hoạch xong, các thôn dân trong nhà, ngoài viện nhân lúc thời tiết đẹp, nắng đủ, tranh thủ phơi lúa. Toàn bộ thôn xóm tràn ngập mùi hương lúa phơi đặc trưng. Đồ Bắc Sơn trong thôn, cây cỏ xác xơ, các loại quả trên cây đã rụng, mặt đất trải một lớp lá rụng dày, giẫm lên có cảm giác xốp và mềm mại.
Giữa sườn núi, trên tảng đá lớn sạch sẽ, tiểu lão đầu ngậm cọng cỏ, bắt chéo chân nửa nằm, lim dim mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp của ngày thu. Cách đó không xa, giữa chạc cây phong mộc, treo một đứa bé mặc áo mỏng màu đỏ, bởi vì tuổi còn nhỏ, sức lực yếu, treo ở đó lảo đảo bò không được.
"Thái gia gia, Viên Viên không có sức, sắp ngã rồi!" Đứa bé nãi thanh nãi khí (giọng trẻ con) gọi.
Lão đầu lập tức mở mắt, bay về phía chạc cây, "Quai Viên Viên không sợ, không ngã được đâu, thái gia gia ở đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận