Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 71

Điềm Bảo bĩu môi, một tay vung qua. Một tiếng "bốp" vang dội lảnh lót. Đứa con trai mặt lệch hẳn sang một bên, trên má trái Từ Bạch cấp tốc nổi lên năm dấu ngón tay nhỏ nhắn. Hắn ngây ra, không thể tin quay đầu nhìn đối diện nữ oa oa, rồi sau đó chậm nửa nhịp "oa" một tiếng khóc lớn.
Âm thanh nói chuyện ở lầu ba đột ngột im bặt. Không khí tĩnh lặng đến c·h·ế·t người. Độc Bất Xâm tr·o·n·g m·i·ệ·n·g nửa miếng thịt đùi gà xoạch một tiếng rơi xuống đất, khóe miệng co giật, lại co quắp. Trong khoảnh khắc, toàn bộ lầu ba chỉ còn tiếng khóc vang trời của tiểu hài, cùng với bầu không khí giữa không trung bỗng nhiên áp lực, mưa gió nổi lên.
"Ta, ta đi mụ nội nó..." Độc Bất Xâm quăng xương gà trong tay, lấy tốc độ sét đ·á·n·h không kịp bưng tai quơ lấy Điềm Bảo, túm lấy ba đứa trẻ còn lại, xoay người nhảy xuống rào chắn lầu ba, chạy như trốn l·o·ạ·n, đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Vừa chạy, lão đầu vừa gào thét: "Con nhóc con kia! Ngươi mẹ hắn có phải chuyên môn tới khắc chế lão tử không! Ngươi cứ trực tiếp vung một bàn tay lên mặt Bạch Khuê thằng kia, thì độc gia gia cũng không đến mức phải đào mệnh thế này! Ngươi động đến con hắn làm gì!! Đó là con trai độc nhất khi về già, dòng độc đinh duy nhất của hắn! Hắn bảo vệ nó còn hơn bảo vệ m·ạ·n·g của chính mình a a a!! Xong rồi xong rồi, mẹ nó lão tử sắp bị điều tra đến tận ổ rồi!"
Ba đứa nhỏ Tô An lúc này mới phản ứng lại được chuyện gì xảy ra. Cả ba cùng nhìn về phía muội muội đang treo trên tay lão đầu, thần sắc lạnh nhạt lại mờ mịt, bội phục đến nỗi rạp người xuống đất. Thực sự có can đảm! Muội muội lại dám đ·á·n·h người ở Phong Vân Thành!
Ánh mặt trời đỉnh đầu vẫn chói chang, truy binh sau lưng dần áp sát, Độc Bất Xâm đón gió rơi lệ: "Lão tử mà còn dẫn ngươi tới Phong Vân Thành nữa, thì ba chữ Độc Bất Xâm ta sẽ viết ngược lại!"
Ở lầu ba Lưỡng Cực phường, đám hạ nhân tuôn xuống q·u·ỳ đầy đất, không ai dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt gia chủ. Mọi người ở Phong Vân Thành đều biết, tiểu chủ t·ử ở nhà được sủng ái đến nhường nào. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám động đến một sợi tóc của hắn. Kết quả, lại chịu thiệt thòi trong tay Tô Gia Tiểu Oa Oa. Sự phẫn nộ của gia chủ là điều có thể tưởng tượng được.
"Người đâu! Truyền lệnh xuống, từ nay về sau, phàm là người của Tô gia vào thành, không cần phải tiếp đãi!" Bạch Khuê đứng ở rào chắn, nhìn Độc Bất Xâm chạy trốn về hướng trước, sắc mặt âm trầm như nước, từng chữ nói ra: "Dám động đến con của Bạch Khuê ta, làm sao có thể trốn! Điều người, lập tức hướng Đồ Bắc Sơn! Lão tử tự mình đi một chuyến! Ta muốn xem phía sau Tô gia rốt cuộc che giấu trò gì! Mặt khác, lật tung cái miếu hoang của Độc Bất Xâm cho ta!"
Con của Bạch Khuê hắn, tuyệt đối không thể chịu ủy khuất. Khẩu khí này hắn không nuốt trôi được, cũng không thể nuốt trôi! Nếu không Bạch gia lập tức sẽ đi theo vết xe đổ của mười hai bến tàu, trở thành trò cười!
Tiểu nam hài sau một trận khóc tê tâm l·i·ệ·t p·h·ế, rốt cuộc đã ngừng lại, tay lau qua mắt, mũi đỏ ửng đầy lệ khí, nói: "Ta cũng muốn đi! Nàng dám đ·á·n·h ta, ta phải đ·á·n·h mười cái bạt tai lên mặt nàng!"
"Được, được, được, đi, cha lập tức dẫn con đi báo thù! Giành lại thể diện cho con trai ta!"
"Ta tự mình đi! Để người khác khỏi chê cười ta lấy lớn h·i·ế·p nhỏ!"
Đám hạ nhân q·u·ỳ trên mặt đất tiếp tục vùi đầu sâu hơn, không dám lên tiếng.
Lấy lớn h·i·ế·p nhỏ... Tiểu chủ t·ử gần bốn tuổi, đi đ·á·n·h một nữ oa oa mới mấy tháng tuổi, không phải cũng là lấy lớn h·i·ế·p nhỏ sao?
Việc Bạch gia điều người ra khỏi thành, muốn đ·á·n·h tới Đồ Bắc Sơn, rất nhanh truyền khắp trong thành. Đa số mọi người không rõ nguyên nhân bên trong, nhưng vừa nhắc đến Đồ Bắc Sơn, lập tức liên tưởng đến Tô gia ở Đồ Bắc Sơn.
Trước đó, mười hai bến tàu đã đụng phải bức tường nam ở trên tay Tô gia, lẽ nào Bạch gia lại không rút kinh nghiệm vào lúc đó, lại giẫm lên vết xe đổ của Tô gia? Ối, việc này thật khó mà đoán trước! Tô gia liên tục gây hấn với các thế lực lớn ở đất lưu đày, là muốn làm loạn t·h·i·ê·n hạ sao? Trong lúc nhất thời, những người đi theo sau Bạch gia hóng chuyện nhiều vô số kể.
Đợi đến chân núi Đồ Bắc Sơn, đoàn người trùng trùng điệp điệp đã rất có quy mô. Mặt trời bắt đầu ngả về tây. Những ngôi nhà ở Đồ Bắc Sơn thưa thớt trải dài, đổ bóng nhạt nhòa dưới ánh mặt trời. Lúc này, đa số mọi người đều ở trong nhà, chờ mặt trời bớt gay gắt mới ra ngoài làm việc. Nghe được tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài, các gia đình lũ lượt kéo nhau ra xem xét, vừa nhìn thoáng qua, liền lập tức trốn vào trong viện. Trận chiến mà mười hai bến tàu trước đó đ·á·n·h tới, còn chưa bằng một phần mười lần này! Tô gia lại bày ra chuyện gì đây?
Trong viện Tô gia, Độc lão đầu sau khi vội vã trở về, ném đám nhóc xuống đất, nhảy lên trên người Đao Gãy, bắt đầu vừa khóc lóc thảm thiết vừa than vãn.
"Đao Gãy ơi! Lần này ta thật sự xong đời rồi! Đứa nhóc không biết trời cao đất rộng kia, đ·á·n·h Bạch Úc!"
(Chương 60: Đồ ăn, gà!)
Đao Gãy nhíu mày, "Điềm Bảo đ·á·n·h Bạch Úc?"
Độc Bất Xâm: "Trừ nàng ra, còn ai có gan lớn bằng trời như thế? Nhóc con Bạch gia khóc đến lạc cả giọng! Lúc ta về còn có một đám truy binh theo sau, Bạch Khuê thằng kia khẳng định sẽ lập tức g·i·ế·t tới! Tô Gia Miếu ở ngay đây, chạy không thoát! Chúng ta ở miếu hoang phỏng chừng cũng khó tránh khỏi tai họa! Trước khi mọi chuyện lắng xuống, hai ta đừng trở về, nhanh nhanh nhanh, vào nhà, vào nhà, trước tiên tránh được một trận rồi tính!"
Không phải Độc Bất Xâm sợ. Cho dù hắn và Đao Gãy có lợi hại đến đâu, thì cũng song quyền nan địch tứ thủ, đối phương đại quân g·i·ế·t tới, tự nhiên là phải tránh trước rồi nói.
Đao Gãy càng nhíu mày chặt hơn, "Tránh ở đây?"
"Còn chỗ nào an toàn hơn chỗ này? Nơi này có đỉnh đỉnh cao thủ hộ trận!" Độc Bất Xâm hùng hồn đầy lý lẽ nói.
""
Tô Gia Nhân mặt mờ mịt: "Độc gia gia, Điềm Bảo lại đ·á·n·h người?"
Tô Đại cẩn thận hỏi: "Bạch gia? Là Bạch gia mở cửa hàng hủ tiếu?"
"Đúng, chính là Bạch gia đó. Không chỉ mở cửa hàng hủ tiếu, mà còn là một trong hai bá chủ nội thành Phong Vân Thành. Bạch Khuê gia chủ Bạch gia trước kia làm ác quá nhiều, nên dưới gối vẫn luôn không có con nối dõi, về sau thành tâm bái lạy Bồ Tát bốn năm, mới cầu được một đứa con ở tuổi 40, bảo bối đến nỗi coi như tâm can n·h·ụ·c u cục vậy. Điềm Bảo thật biết chọn người!" Độc Bất Xâm nghiến răng, ánh mắt dao động qua lại giữa đứa nhóc nào đó và người của Tô gia, "Lá gan của nàng rốt cuộc giống ai trong nhà ngươi?"
Tô Gia Nhân: "..."
Không giống ai cả. Trừ Tiểu Điềm Bảo, những người khác trong nhà không có lá gan lớn như vậy.
Ngoài sân nhỏ, tiếng bước chân rầm rập, kinh động chim chóc bay tán loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận