Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 388

Điềm Bảo đêm hôm khuya khoắt chủ động tìm bọn họ uống trà, xưa nay chưa từng thấy chuyện này xảy ra. Nếu nàng ngủ không được, thường là một mình chạy lên nóc nhà tĩnh tọa, tuyệt nhiên không tìm ai bầu bạn.
Điềm Bảo đưa tay ôm lấy đầu, đôi mắt hạnh đen láy dưới ánh nến có vẻ không có thần thái, cả người toát ra vẻ uể oải. Khiến Bạch Úc và Ngụy Ly một phen hú vía, "Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Bạch Úc, Ngụy Ly." Giọng Điềm Bảo mơ hồ, "Ma ma cho ta quyển da dê, viết bằng văn tự Khương tộc." Thiếu nữ ngẩng đầu, khóe miệng co giật, "Ta một chữ xem không hiểu."
Bạch Úc, "..."
Ngụy Ly, "..."
Phốc.
Đây là một chuyện rất bi thương.
Phàm là Điềm Bảo biểu lộ bình thường một chút, bọn hắn tuyệt đối sẽ không cười.
Thật.
Hai người cúi đầu, cười không ngừng đến khi thiếu nữ chuẩn bị ra tay, Bạch Úc mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ bừng vì cười, cặp mắt đào hoa cong cong, "Điềm Bảo, văn tự Khương tộc... Băng Nhi nhận biết, ha ha ha ha!"
Ngụy Ly không dám ngẩng đầu, không muốn để sư tỷ nhìn thấy bộ dạng cười đến biến hình của mình, "Lỗ Ma Ma dùng văn tự Khương tộc, có lẽ, phốc, đã sớm có ý ủy thác."
Điềm Bảo, "..."
Hai người này cứ cười mãi, lộ ra vẻ nàng như kẻ ngốc.
Điềm Bảo đứng dậy, đem hai kẻ tự xưng thông minh vò đầu bứt tai một trận, sau đó mới hậm hực trở về phòng.
Là ấn tượng ban đầu của nàng giữ vai trò chủ đạo, luôn xem Băng Nhi như đứa trẻ tám tuổi.
Quên mất Băng Nhi từ nhỏ thiên tư thông minh, tám tuổi đã suýt làm tới Thánh Nữ Khương tộc, sao có thể không biết chữ.
Cả nhóm chỉ ở lại khách sạn nhỏ hai ngày, chuẩn bị xong xuôi xe ngựa để lên đường, lập tức khởi hành về biên thành.
Quả nhiên như Bạch Úc sở liệu, Độc Lão đầu và Bách Hiểu Phong bọn người nửa tháng sau, mỗi người đều nhận được tin tức từ điểm tối của Chim Khách lâu, Điềm Bảo trên đường trở về, bình an vô sự.
Tại một trà lâu nào đó trên đảo Không Lưu, lão nhân đầu tổ chim ngồi ở bàn trà gần cửa sổ trong đại đường, bắt chéo chân thưởng thức đại hồng bào, thỉnh thoảng "kiệt" hai tiếng, hớn hở như kẻ ngốc.
"Độc Lão, hôm nay có chuyện gì vui mà cao hứng vậy?" Những khách uống trà xung quanh thấy dáng vẻ này của hắn, liền cười bắt chuyện.
Lão đầu ở trên đảo Không Lưu dừng lại gần một tháng, khiến cho mọi nhà gà bay chó chạy, nhưng dân chúng cũng được một phen náo nhiệt, tất cả đều là do lão đầu mang tới.
Chút bí mật của Ô gia đã bị Ô Hòa Thái sau khi phát điên tiết lộ không còn một mảnh, ấn tượng của mọi người về Độc Bất Xâm ngày xưa đã sớm bất tri bất giác thay đổi.
Vậy nên khi hắn liên tiếp xuất hiện ngoài đảo, có những người gan dạ chủ động bắt chuyện với hắn, lâu dần cũng quen biết nhau.
Độc Bất Xâm run vai, "Kiệt Kiệt! Tiểu tôn nữ của ta sắp về nhà rồi! Lão tử cao hứng! Ài, hôm nay là lần cuối cùng ta uống trà ở đây, chư vị, gặp lại ngày sau khó biết, xin từ biệt!"
"Độc Lão, ngươi đây là lập tức sẽ đi? Tiểu tôn nữ ngươi nói chính là Tô Cửu Nghê?"
"Ngươi cũng biết tiểu tôn nữ của ta à?" Nhắc tới bảo bối nhà mình, lão đầu hoạt bát hẳn, mang theo ấm trà chen đến bên cạnh người kia ngồi xuống, không chút khách khí, "Nào, nói nhiều một chút về nha đầu đó cho lão đầu nghe, trước kia Điềm Bảo nhà ta muốn tới đảo Không Lưu để hả giận cho ta, sợ ta trở lại cái nơi quỷ quái này mà trong lòng không thoải mái, không cho ta đi theo, lão đầu bỏ lỡ rất nhiều náo nhiệt a!"
"Ha ha ha! Tiểu tôn nữ nhà ngươi rất lợi hại, ngày thi đấu Độc Vương đó, nàng dùng một viên thanh độc hoàn khiến tất cả người dự thi cam bái hạ phong! Không hổ là Độc Lão dạy dỗ!... Nếu không có nàng, chúng ta hiện tại còn hiểu lầm ngươi rất sâu."
Những người khác, mỗi người một câu, đem những chuyện xảy ra trên đảo Không Lưu lúc đó kể lại.
Lão đầu nheo mắt tam giác, uống trà càng ngày càng chậm, cuối cùng quăng ấm trà, vỗ bàn đứng dậy, co giò chạy ra ngoài, "Không tán gẫu nữa, lão đầu phải về nhà!"
Nói một đằng làm một nẻo, sôi nổi, dẫn tới những khách uống trà phía sau thiện ý cười vang.
Chỉ là khi nhìn thấy một thân ảnh lóe lên ngoài cửa, khuôn mặt tươi cười của mọi người lộ vẻ xem thường.
Chương 325: Tên gọi Ô gì ấy nhỉ?
"Thấy không? Ô Gia Lão Thái Quân ngửi thấy mùi đuổi tới, xùy." Có khách uống trà chậc lưỡi, khi nói đến ba chữ "lão thái quân" đều là khinh bỉ.
"Ô Gia Tự bị đuổi khỏi đảo Không Lưu, gia tộc sụp đổ, kẻ phát điên, kẻ bỏ chạy, số còn lại chỉ có thể co cụm trong căn nhà nhỏ ở ngoài đảo, dựa vào chút vốn liếng dành dụm được để sống qua ngày, đã sớm không chịu nổi. Lão thái bà kia sống an nhàn sung sướng mấy chục năm, sao còn chịu được khổ? Biết được đứa con trai có thể lợi dụng đã đến đảo Không Lưu, bà ta đương nhiên không thể ngồi yên."
"Thật không biết bà ta lấy đâu ra mặt mũi, lúc này còn muốn bám lấy Độc Lão đầu."
"Này, đây là việc nhà người ta, ta hóng chuyện là được rồi, quản lão thái bà làm yêu quái gì? Ta ngược lại mong bà ta làm ra chuyện gì lớn, đến lúc đó xem Tô Cửu Nghê trừng trị bà ta thế nào!"
"Ha ha ha! Đúng vậy, lão độc vật hiện tại có người che chở!"
Lão đầu xông ra khỏi trà lâu, về khách sạn tạm trú vơ lấy hành lý, hướng về phía bến tàu mà chạy. Giữa đường, chói mắt nhìn thấy quán ven đường có bán dây cột tóc màu đỏ, lại quay đầu trở lại, lần này đường đường chính chính bỏ tiền mua, "Sợi dây cột tóc này lão đầu mua, chọn cho ta đôi tốt nhất!"
"Nha, Độc Lão? Dây cột tóc này là đồ trang sức tóc của nữ hài nhi, mua cho tiểu tôn nữ của ngài à?" Người bán hàng rong thấy đầu tổ chim liền cười mở, cũng không sợ hãi, vừa chọn dây cột tóc cho lão đầu, vừa đáp lời.
Trong khoảng thời gian này, các gia tộc có của cải trong ngoài đảo đều bị lão đầu giày vò qua, không ai trên đảo không biết, lão độc vật hiện tại không trộm dược liệu, đổi thành đoạt cổ tịch.
Thêm vào danh khí của lão đầu trước kia, dù cách xa nhau hơn hai mươi năm gặp lại, lão nhân này cũng có thể nhận ra hắn ngay lập tức.
Hơn nữa lão đầu tuy tính tình quái đản, không phải người tốt, nhưng xưa nay không hề vô duyên vô cớ ra tay với dân chúng bình thường, có màn tẩy trắng năm đó, mọi người đối với hắn ngược lại hiếu kỳ nhiều, sợ sệt ít đi.
Độc Bất Xâm hai tay chống nạnh, mắt tam giác cười thành một đường, dưới ánh mặt trời, mặt mo tỏa sáng, "Điềm Bảo nhà chúng ta thích buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo dây cột tóc màu đỏ rất đẹp! Lúc còn bé, nha đầu cũng từng buộc dải lụa đỏ, trên trán đỉnh hai búi tóc nhỏ, đẹp lắm! Giống hệt bé con trong tranh Tết! Kiệt Kiệt Kiệt!"
Bộ dạng này chọc cho người chung quanh cười theo, vừa cảm thấy hiếm lạ, lại vừa cảm thấy vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận