Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 487

Tháng mười hai đảo mắt đã đến, gió lạnh rét buốt, tuyết rơi phủ trắng xóa. Vũ Châu vừa mới có quan phụ mẫu nhậm chức, ngày vui của Hà Lục Bình cũng đã đến gần. Điềm Bảo vì đã hứa sẽ đi đưa dâu, nên khi trời còn tờ mờ sáng đã đến phòng tân nương, phụ trách đi cùng. Tiểu Mạch Tuệ và Băng Nhi thích tham gia náo nhiệt, cũng theo tới để tiễn tiểu tỷ muội. Nhà chồng Hà Lục Bình ở thôn Lưỡng Yển, cách Hà Gia Thôn không đến năm dặm, qua lại rất gần.
Hôm nay Ngô Thị đặc biệt mặc bộ y phục tốt nhất của mình, búi tóc được chải chuốt bóng mượt, cài thêm một cây trâm mận, trông vừa tinh thần lại hào phóng. Hà lão bà tử cũng tới, tự mình cầm lược chải tóc cho cháu gái, khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ rõ vẻ vui mừng, khóe mắt lại ánh lên chút nước, "Khi nữ tử chúng ta xuất giá, thường gọi là khóc gả. Tân nương tử khóc khi xuất giá, vừa là thể hiện sự không nỡ rời xa người thân, vừa biểu thị tấm lòng hiếu thảo của nữ tử, lại càng mang ý cầu mong hạnh phúc. Đó là nghi thức, cũng là sự trang trọng. Hôm nay Bình Nhi nhà ta rời khỏi nhà, chính là người của nhà chồng, thực sự trưởng thành. Bà tuy không phải là người mệnh phú quý, nhưng may mắn con cháu đầy đàn đều hiếu thuận, liền đem phúc khí này truyền lại cho con, mong Bình Nhi cả đời có phúc."
Trong lòng Hà Lục Bình bỗng chốc dâng lên nỗi chua xót, "Tạ ơn bà."
"Ấy ấy ấy, không thể khóc, không thể khóc! Trang điểm vừa mới xong, dính nước mắt sẽ bị nhòe mất!" Ngô Thị nước mắt rưng rưng không cho con gái khóc, luống cuống tay chân cầm khăn lau nước mắt trong hốc mắt của nàng.
Bên cạnh, ba cô nương đứng song song, nhìn cảnh này vừa thấy mới mẻ lại hiếm lạ.
Tiểu Mạch Tuệ chậc chậc có tiếng, "Không ngờ thành thân lại có nhiều quy tắc như vậy, trời còn chưa sáng đã phải dậy mặc quần áo trang điểm, lúc buồn không được khóc, đến khi ra cửa không khóc được cũng phải khóc, ra ngoài rồi còn không thể muốn đi thì đi, phải đợi giờ lành đến mới có thể đi, rồi lại phải vội vàng giờ lành bái đường... Thật là phiền phức!"
Hà lão bà tử cười nói, "Không thể nói như vậy, nữ tử thành thân lấy chồng là đại sự cả đời, hai bên gia đình đều mong mỏi các hài tử sau khi thành thân được sống hòa thuận, hạnh phúc, giữ giờ lành, thực hiện đủ các quá trình, càng tỉ mỉ, phiền phức, càng biểu thị sự coi trọng của hai bên đối với việc hôn nhân này."
"Quy củ thành thân xác thực rất nhiều, cho nên bên cạnh cần có trưởng bối đi cùng để lúc nào cũng nhắc nhở, các tiểu cô nương các con không hiểu những điều đó." Ngô Thị cười nói, lập tức hắng giọng, "Người nhà gái đưa dâu, thường sẽ cho tân nương tử thêm đồ trang sức..."
Hà lão bà tử quay đầu trừng mắt người con dâu này, vô cùng bất đắc dĩ.
Ngô Thị cười ngượng ngùng, tặc tâm bất tử, "Mẹ, con chỉ thuận miệng nói thôi, thêm đồ trang sức cũng là thêm vẻ vang cho Bình Nhi mà."
Điềm Bảo lần đầu tiên nghe đến từ này, mở miệng hỏi, "Thêm đồ trang sức là thêm cái gì?"
"Thêm cái gì cũng được!" Ngô Thị cơ hồ lập tức tiếp lời, mừng rỡ, "Có cái gì thêm cái đó, không câu nệ quý giá! Thực ra là cho Bình Nhi thêm chút quà tặng, thêm đồ vật là cho con bé mang đi làm đồ cưới, trong tay mình có đồ, ở nhà chồng có chuyện gì cũng có thêm chút lực lượng... Điềm Bảo, Tiểu Mạch Tuệ, Băng Nhi, mợ thực sự không phải muốn đòi các con đồ vật! Nhưng nếu các con có, cho Bình Nhi thêm chút thì càng tốt hơn!"
Điềm Bảo hiểu rõ, gật gật đầu, từ trong túi áo bên trái lấy ra một hộp ngọc trắng, mở nắp hộp ra, bên trong rõ ràng là một củ nhân sâm dại phơi khô to bằng bàn tay, màu vàng đất, mọc đủ cả đầu chân, rễ được chỉnh lý gọn gàng, quấn lại mấy vòng.
Dù là Hà lão bà tử và Ngô Thị không có nhiều kiến thức, cũng có thể nhận ra đây là một củ nhân sâm cực phẩm.
Kiến thức càng ít, Hà Lục Bình càng kinh ngạc kêu lên, mắt mở to tròn.
"Ta không có kinh nghiệm về việc thêm đồ trang sức, trên người cũng không mang vật gì tốt, củ nhân sâm này được không?" Điềm Bảo mím môi, có chút không xác định.
Ba thế hệ Hà gia ngơ ngác gật đầu, "Được!"
Được quá đi chứ!
Ngô Thị sau khi hoàn hồn, mắt sáng rực, kích động đến mức tay phát run, thứ này nếu mang tới tiệm thuốc quy ra tiền, tối thiểu cũng phải có trên trăm lượng bạc! Phát tài rồi! Đồ cưới của con gái đầy đủ, đến nhà chồng không ai dám coi thường!
Điềm Bảo thêm đồ trang sức, Tiểu Mạch Tuệ và Băng Nhi cũng không chịu kém cạnh.
Tiểu Mạch Tuệ đem chủy thủ khảm bảo thạch cài bên hông nhét vào tay Hà Lục Bình, "Bình Nhi, thứ này cũng đáng tiền, quan trọng nhất là dùng rất tốt! Chém sắt như chém bùn! Đến bên kia mà có người dám khi dễ ngươi, cầm chủy thủ này xử hắn!"
Băng Nhi móc ra túi tiền của mình, bên trong đựng thỏi bạc ròng, bạc đủ tuổi, trĩu nặng trong tay, "Cái này! Bình Nhi, con giữ cẩn thận, ở bên ngoài nếu có lạc đường muốn về nhà, nửa thỏi bạc ròng có thể thuê được một chiếc xe ngựa, nửa thỏi bạc ròng còn lại mua đồ ăn! An ca ca nói!"
Ba món đồ đặt ở trên bàn trang điểm.
Hà lão bà tử và Ngô Thị nhìn ba món đồ đó, ngũ vị tạp trần, một lát sau, cùng nhau đỏ khóe mắt, mỉm cười.
Đây là ba đứa hài tử thực lòng lấy ra đồ vật, là những thứ tốt nhất mà các nàng có.
Các nàng, thực sự đối xử tốt với Bình Nhi, thực sự đối đãi với những người thân thích nghèo khổ như bọn họ.
Ánh sáng bên ngoài dần sáng tỏ.
Xa xa mơ hồ truyền đến âm thanh khua chiêng gõ trống mừng rỡ.
Tân lang mang theo đội ngũ đón dâu sắp đến.
Hà lão bà tử vội vàng trang điểm cho cháu gái, đắp khăn voan đỏ, chờ đợi người đón dâu đến nhà.
Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Thị kéo Điềm Bảo qua một bên, đưa tay lau đi khóe mắt, toét miệng cười, người phụ nữ khoảng 30 tuổi cười lên, khóe mắt đã có nếp nhăn.
"Điềm Bảo, con đừng để ý việc Hà Cữu Mẫu hỏi xin con đồ vật, ta thực sự muốn giúp Bình Nhi có thêm chút đồ cưới. Nữ tử lấy chồng, ở nhà chồng không giống như ở nhà mình, đồ cưới chính là lực lượng. Mợ làm người một lần, thực sự là hoàn cảnh gia đình không cho con bé được tốt hơn, ta chỉ có thể mặt dày mày dạn xin các con một chút."
Tiếng nhạc hỉ càng đến gần, giọng nói của Ngô Thị cũng dần dần nghẹn ngào, câu nói tiếp theo nhất thời không nói hết được.
So với sự thẳng thắn, hào phóng của bọn nhỏ, những tâm tư nhỏ mọn của nàng khiến nàng tự cảm thấy xấu hổ.
Điềm Bảo mím môi, "Hà Cữu Mẫu, con sẽ không để ý, cho biểu muội thêm đồ trang sức là việc nên làm."
"Này, con đừng an ủi ta, ta biết con ở bên ngoài rất lợi hại, nói một là một, không ai có thể chiếm tiện nghi của con..."
"Người ngoài thì không chiếm được." Trên mặt Điềm Bảo hiện lên một ý cười, cả người nhìn liền trở nên dịu dàng, "Nhưng mợ thì khác, mợ là người nhà."
Ngô Thị sửng sốt, ngơ ngác nhìn nét mặt tươi cười thanh thuần của thiếu nữ.
Đợi âm thanh khua chiêng gõ trống đến ngoài cửa, oa một tiếng khóc lớn.
Chương 410: Trở về nhà giống như muốn tìm gánh phân
Tiểu Mạch Tuệ và Băng Nhi lần đầu tiên tham gia tiệc mừng, chơi vui vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận