Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 758

Trừ hai vợ chồng son có chút không vui, còn lại tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng. Trong nhà chính, các phụ nhân ngồi lại một chỗ, đem ba đứa bé trong nhà xếp thành một hàng đặt ở trên giường nhỏ, vây quanh ở bên cạnh cười híp mắt nhìn, nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Bọn trẻ đầy tháng so với lúc mới sinh hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, lúc mới sinh trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nếp nhăn, nay đã được da thịt căng đầy, trắng trẻo mũm mĩm, như ngọc tuyết đáng yêu.
Điềm Bảo sinh một đôi long phượng thai, lớn là ca ca, nhũ danh là Bao quanh, đại danh là Bạch Sơ Hoài. Nhỏ là muội muội, nhũ danh là Viên Viên, đại danh là Bạch Sơ Thoại. Lấy ý nghĩa đoàn đoàn viên viên, đơn giản lại vui vẻ, cùng với nhũ danh Vui Mừng Vui Mừng gọi nhau.
"Nhìn xem Bao quanh nhỏ nhắn mặt mày này, thật xinh đẹp, dáng dấp cùng mẫu thân hắn khi còn bé giống nhau như đúc." Đám trẻ con vừa ăn no, ợ hơi xong liền mệt mỏi muốn ngủ, Tô A Thư đưa tay ra đùa giỡn chắt trai nhỏ, bé con liền trở tay nắm chặt lấy một ngón tay của nàng, lực đạo nhẹ đến mức không đáng kể, lại khiến Tô A Thư yêu thích không thôi.
Nữ hoàng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vì ngáp một cái mà đỏ bừng của cháu gái, trong lòng cũng mềm nhũn, "Viên Viên dáng dấp càng giống cha nó khi còn bé, ta ở chỗ này có bức chân dung của cha nó khi còn bé, hai cha con giống như cùng một khuôn đúc ra."
Trường Công Chúa cẩn thận lau nước bọt cho bé lớn hơn một chút, đối với con của Tô An và Băng Nhi cũng yêu thích không buông tay, "Vui Mừng Vui Mừng lớn hơn đệ đệ muội muội mấy tháng, ra dáng ca ca rồi, đem bọn hắn đặt cùng một chỗ, nhìn xem, muốn dắt tay đệ đệ muội muội rồi kìa."
Tô A Thư kiêu ngạo, "Đúng vậy, Tô An từ nhỏ đã biết chiếu cố đệ đệ muội muội, Vui Mừng Vui Mừng điểm này giống cha hắn, cười lên dáng vẻ nhu thuận đáng yêu lại giống mẹ hắn, rất được mọi người yêu mến."
Nhị Công Chúa ở bên cạnh tự mình so sánh mấy khối vải vóc, lấy ra tấm có cảm giác tốt nhất đưa cho ma ma đi theo, "Khối vải này đủ mềm, màu ngọc dương chi cũng đẹp mắt, cho ba đứa trẻ làm nhiều mấy bộ áo mỏng có thể mặc sát người, chẳng bao lâu nữa trời sẽ trở nóng lên, áo mỏng chuẩn bị nhiều một chút, đến lúc đó vừa vặn có thể mặc."
Lưu Nguyệt Lan cùng Hà Đại Hương, Tô Tú Nhi đâu chịu ngồi không, "Cắt y phục ta cũng rất giỏi, ta cùng ma ma một khối làm, nhiều người thì công việc cũng làm nhanh hơn, còn có thể học hỏi thêm mấy kiểu thêu hoa từ ma ma."
Lỗ Ma Ma trong lòng vừa ý, trên mặt ý cười đã không giấu được nữa.
Bất kể là Tô gia hay Bạch Gia, thậm chí ba vị khách quý từ Tây Lăng đến, đối với bọn nhỏ đều có thái độ đối xử như nhau. Không phải giả vờ, mà là thật sự để tâm, mới có thể không xem nhẹ bất cứ điều gì, mới có thể tự nhiên như vậy.
Bé con ngủ say sưa, người lớn cũng hạ thấp giọng nói chuyện. Lúc Điềm Bảo đang buồn chán trong phòng, một bàn tay thò vào từ một góc cửa sổ, xương ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng, gầy cao đẹp mắt, nắm lấy một xiên thịt nướng, rắc thêm hạt mè, còn bốc lên hơi nóng hổi.
Mắt Điềm Bảo sáng lên, nhanh chóng nhìn trộm ra cửa phòng, đảm bảo bên ngoài không có động tĩnh, nàng lập tức đi đến bên cửa sổ, cầm lấy xiên thịt rồi gặm. Cái xiên thịt nướng đầu tiên vào bụng, cả người đều thoải mái.
Phía sau cửa sổ, nam nhân nghiêng mặt ra, khóe miệng cong lên, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, hướng nàng nháy mắt mấy cái, "Tranh thủ thời gian ăn đi, vi phu phải một đường đấu trí đấu dũng mới đem được xiên nướng này trộm vào, bị phát hiện thì ta lại phải chịu mấy ngày không được gần nàng."
Điềm Bảo buồn cười, ăn càng nhanh hơn, "Vất vả rồi, cải trắng gà." (ý nói Bạch Úc)
"...... Gọi phu quân!"
"Đồ ăn, gà."
Hai chữ này lập tức kéo hai người về hơn 20 năm trước, tình cảnh hai người lần đầu tiên đánh nhau vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nhìn nhau giây lát, rồi cả hai cùng che miệng cười khúc khích.
"Kiềm chế một chút, từ từ ăn, đừng nóng vội, coi chừng kẻo mắc nghẹn." Nhìn Điềm Bảo ăn đến gấp, Bạch Úc lại đau lòng, "Ta có rất nhiều biện pháp mang đồ ăn cho nàng, sợ nàng không được ăn sao?"
"Nhưng mà chàng không có cách nào né tránh sự cách ly a."
"......"
Điềm Bảo lại buồn cười, trong lòng ấm áp. Từ lúc có bầu, nàng ở trên phương diện ăn uống liền không thể tùy ý. Sau khi sinh em bé lại càng mỗi ngày chỉ có thể ăn thanh đạm, trong miệng kém chút đã nhạt nhẽo vô vị, có lẽ là vì quá nhàn rỗi, thiếu một chút hương vị, nên cảm thấy mệt mỏi. Bạch Úc liền bắt đầu lén đưa đồ ăn cho nàng, nhưng lần nào cũng bị phát hiện.
Mỗi lần bị phát hiện xong liền bị các trưởng bối cách ly. Hai vợ chồng mấy ngày nay khổ bức không khác gì Ngưu Lang Chức Nữ.
Một xiên thịt nướng lén lút ăn xong, mỡ ở khóe miệng còn chưa kịp lau, cửa phòng liền bị người từ bên ngoài mở ra. Điềm Bảo cùng Bạch Úc cứng ngắc nhìn về phía đó, cửa ra vào đứng một hàng Hắc Diện Thần, "......"
Bạch Úc bị Độc lão đầu túm lấy lỗ tai mang đi, một đường hùng hùng hổ hổ, "Ta đã nói bao nhiêu lần là không thể cho Điềm Bảo ăn những thứ kia rồi, tận tâm chỉ bảo! Lặp đi lặp lại căn dặn! Ngươi có phải là có đôi tai của trâu không? Tai trâu cũng không có điếc! Tiểu tử thối, nhất định phải để gia gia tự mình đến giáo huấn ngươi, ngươi cho rằng gia gia rảnh rỗi lắm sao! Sao cứ mãi không bớt lo như thế chứ!"
Lão đầu đã giành nói trước, làm cho đám phụ nhân đang định mắng chửi ở cửa cũng không biết nói gì, "......"
Trong phòng, Điềm Bảo hướng về phía các trưởng bối ở cửa cười ngượng ngùng, chắp tay trước ngực rồi rụt rè bò lên giường nằm. Đợi cửa phòng một lần nữa đóng lại, nàng cong môi, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một bình nước thuốc nhỏ mà Độc Gia Gia vừa rồi nắm chặt Bạch Úc đã lén đưa cho nàng.
Các trưởng bối sợ nàng không đủ sữa cho hai bé con bú, cho nên những đồ ăn không tốt cho sức khỏe đều không cho nàng ăn. Có thể lúc nàng thèm ăn thì Bạch Úc đau lòng, Độc Gia Gia cũng đau lòng. Hai người liền hợp tác, một người lén đưa đồ ăn, một người trộm cho thuốc tốt đảm bảo khẩu phần lương thực của bé con, còn phải giấu giếm những trưởng bối còn lại cho rằng thuốc có ba phần độc... Cho nên Độc Gia Gia thật sự rất bận.
Chế thuốc này không dễ dàng, phải đảm bảo khẩu phần lương thực của bé con, còn phải đảm bảo đối với bé con vô hại, chỉ riêng việc điều chế dược liệu đã làm cho mái tóc vốn không nhiều của lão đầu mất đi mấy sợi. Cũng may là không có phí công vô ích, hai bé Đoàn Đoàn và Viên Viên được nàng nuôi dưỡng đến trắng trẻo mập mạp.
Điềm Bảo cười cười rồi không nhịn được nữa, nằm xuống, "Chậc, ta đây là thành bò sữa rồi sao?"
Nữ hoàng ở Đồ Bắc Thôn đợi hơn ba tháng, đợi đến khi tôn tử tôn nữ qua bách nhật yến (tiệc 100 ngày tuổi), mới không thể không khởi hành trở về, quốc sự không thể trì hoãn quá lâu. Lần này Bạch Khuê cùng nàng đi Tây Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận