Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 786

Bốn ngày công phu, tiểu cô nương đã tiêu hơn trăm lượng bạc. Kinh nghiệm sống chưa nhiều, lại có tiền... Không biết là tiểu thư nhà giàu nào bỏ nhà trốn đi chơi bời lung tung.
Giữa trưa, Bạch Khuê ở bên cạnh bàn nhỏ duỗi lưng một cái, rồi đi ra boong thuyền vận động tay chân một chút. Mấy ngày nay hắn đều ở trong khoang thuyền.
Thuyền vận chuyển tư nhân có chỗ ngủ hữu hạn, phòng ngủ của hắn nhường cho tiểu cô nương, đành phải làm khổ mình ngủ khoang thuyền.
Đứng ở boong thuyền đưa mắt nhìn bốn phía, rất nhanh liền ở phía sau mạn thuyền nhìn thấy tiểu cô nương cũng đi ra vận động gân cốt.
Đối diện với ánh mắt của hắn, tiểu cô nương mặt không biểu tình dời đi chỗ khác, hừ một tiếng không nặng không nhẹ.
Bạch Khuê bật cười, "Cô nương, sao ngươi còn ở trên thuyền? Không phải đã nói xuống bến tàu là phải xuống thuyền sao?"
"Ta đã trả bạc, ngươi quản ta khi nào xuống thuyền."
"Ngươi muốn tiếp tục ở trên thuyền, vậy thì không phải giá tiền ban đầu nữa."
Phượng Lâm, "..."
Sửng sốt đến mức làm cho khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng đỏ lên vì tức, "Ngươi là người làm ăn, sao lại tính toán chi li như vậy, làm ăn kiểu này thì không làm được lâu dài đâu!"
"Sao ngươi biết ta là người làm ăn?"
Tiến tới trước mặt tiểu cô nương, Bạch Khuê hơi cúi người cười hỏi, trong đôi mắt đen kịt lại không có ý cười, mang đến cho người ta cảm giác áp bách không được lại gần.
"Ta lên thuyền trước có nghe ngóng." Phượng Lâm quay đầu đi.
Thiên hạ rộng lớn, người nào dáng vẻ gì cũng có, nàng cũng sợ mình bệnh tình nguy cấp mà bất chấp, lạc vào thuyền giặc.
Cho nên khi chọn thuyền, nàng đặc biệt sẽ đi nghe ngóng về chủ thuyền một lần, cuối cùng chọn thuyền của người làm nghề buôn bán.
Nghe người trên bến tàu nói, chủ thuyền này làm ăn với phú thương trong thành, nhân phẩm danh tiếng đều tốt, cho nên nàng mới vụng trộm lên thuyền của Bạch Gia.
Nào ngờ...
Phượng Lâm nhìn mặt sông lăn tăn, trong lòng tức đến muốn chết.
Còn không bằng lên thuyền giặc.
Ở trên thuyền của Bạch Khuê, ăn ở đều phải tính tiền bạc riêng, đã vậy nàng không chịu thua, lại không thể cứng rắn được.
Ngay từ đầu nhìn thấy trận đánh kia, rõ ràng nàng đã ở thế hạ phong.
Từ nhỏ đến lớn, nàng Phượng Lâm chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.
Nghĩ đi nghĩ lại, nỗi ủy khuất cứ thế dâng lên, tiểu cô nương môi đỏ bất giác cong lên, vành mắt chóp mũi hơi ửng đỏ.
Bạch Khuê sửng sốt một chút, một lát sau vò lông mày tự giễu, hắn là một nam nhân trưởng thành, lại đi đùa một tiểu nha đầu làm gì.
Từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu đưa tới trước mặt tiểu cô nương, giọng nói hắn ôn hòa hơn nhiều, "Xuống thuyền đi, đây là ngân phiếu chi tiêu của ngươi ở trên thuyền, trả lại cho ngươi. Bên ngoài giống như ta nam nhân rất nhiều, thậm chí còn có nhiều nam nhân khó đối phó hơn cả ta, phải nhớ kỹ, ra ngoài chơi một lần rồi về nhà sớm."
Phượng Lâm ngây người, nhìn xấp ngân phiếu dày cộp trước mặt, sau đó ánh mắt rơi vào bàn tay đưa ngân phiếu của nam nhân.
Nỗi ủy khuất trong lòng vẫn còn đang dâng trào không hiểu sao lại vơi bớt.
Chương 664: Phiên ngoại: Bạch Khuê VS Phượng Lâm (3) Bắc Tương, đêm.
Mạc Bắc vương phủ thư phòng.
Sau bàn đọc sách, nam tử áo bào tím, kim quan, khí vũ hiên ngang, tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí thế đã thâm trầm bức người, giơ tay nhấc mắt đều toát lên vẻ quyết đoán.
Mạc Bắc Vương Văn Nhân Tĩnh, tuổi nhỏ thành danh, văn võ song toàn, tài năng xuất chúng.
Trong hoàng tộc Bắc Tương, đây là người có quyền thế chói lọi nhất.
Trước bàn sách, thám tử áo đen cung kính khom người, "Chủ tử, Phượng Lâm công chúa bỏ trốn khỏi đô thành, sau đó an ổn ở trên một thuyền buôn ở bến tàu ngoại thành, lên thuyền bốn ngày, xuống thuyền ở bến tàu Hành Huyện Liễu Thành, đến nay Nguyệt Dư đều là một mình du ngoạn, bên người không mang bất luận thị vệ tùy tùng nào."
"Lộ tuyến." Văn Nhân Tĩnh mở miệng.
Ánh lửa trước bàn sách nhảy nhót, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ánh sáng chợt sáng chợt tắt, khó phân biệt vui buồn.
Thám tử đáp, "Công chúa chuyến này bốn chỗ chơi đùa, dường như không có quy hoạch lộ tuyến, đa phần là lâm thời nảy lòng tham tùy ý mà đi, thuộc hạ nhận được tin báo sớm nhất, dưới mắt công chúa đang ở Lăng Đông thưởng lá phong đỏ."
"Lăng Đông?" Văn Nhân Tĩnh hơi nhíu mày, mắt đen nâng lên, "Phía sau Lăng Đông chính là Hắc Sơn, là dãy núi giao giới giữa Tây Lăng và Vân Tần, nơi đây có nhiều đám người ô hợp trong rừng, thủ đoạn tàn nhẫn không kiêng kị gì. Lập tức phái người âm thầm bảo vệ công chúa, nếu gặp bọn người ô hợp, giết!"
"Rõ!"
Thám tử lui ra, Văn Nhân Tĩnh vẫn ngồi ở chỗ kia, chau mày.
Hắn nhìn xuống tay phải, trong tay là một chiếc khăn lụa mềm mại mây khói, vật hắn có được từ thuở nhỏ.
Ánh mắt rơi vào khăn lụa, thần sắc hắn bất giác trở nên dịu dàng.
Nhìn thấy khăn lụa, ký ức thuở nhỏ liền nổi lên trong lòng.
Hoàng gia quỷ quyệt, quyền thế phân tranh kịch liệt, con cháu hoàng thất từ khi sinh ra đã ở trung tâm vòng xoáy, muốn tại phân tranh mà sống sót, không chỉ cần thiên phú, mà còn cần bỏ ra nỗ lực gấp trăm lần nghìn lần, mới có thể khiến bản thân trở nên xuất sắc, nổi bật hơn người.
Cho nên phụ vương đối với hắn vô cùng nghiêm khắc, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số hắn đều phải đọc qua, hơn nữa phải xuất sắc mọi môn.
Hắn không dám lười biếng một khắc, vì muốn mạnh hơn người cùng lứa, hắn đối với bản thân vô cùng tàn nhẫn.
Năm 12 tuổi, Bắc Tương tổ chức cung yến, mở tiệc chiêu đãi hoàng thất các quốc gia, bữa tiệc phụ vương vì muốn lấy lòng hoàng thượng, đề nghị các con cháu hoàng thất luận kiếm ở Ngự Hoa Viên, để các quốc gia thấy được phong thái của con cháu Bắc Tương.
Hắn chống đỡ mười hai trận giao đấu, giành vị trí đứng đầu, hổ khẩu tay phải bị chuôi kiếm đánh rách nát, máu tươi ào ạt, toàn bộ cánh tay tê dại.
Ngước mắt lúc phụ vương tại một đám hoàng tộc, giữa những âm thanh "cung duy" mà cất tiếng cười to, không hề liếc hắn một cái.
Hắn giấu tay phải vào trong tay áo, rời khỏi sân, một mình trốn đến đỉnh núi giả bên ngoài sân yến nhìn trăng, mặc cho máu từ hổ khẩu không ngừng chảy, nhiễm đỏ hòn non bộ.
"Đại ca ca, tay ngươi rất đau phải không?"
Đèn hoa mới lên, đầu tháng vừa ló dạng, một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác xông vào tầm mắt hắn, khoảng năm sáu tuổi, đứng dưới chân núi giả, là một nhúm nhỏ, đưa tay gắng sức giơ cao, đưa khăn tay cho hắn, "Này, cho ngươi khăn, sạch sẽ, có thể lau tay."
"Ngươi là ai?"
Hắn động tâm, cúi đầu lãnh đạm nhìn tiểu nữ hài, không nhận khăn tay của nàng.
"Ta là Phượng Lâm, là Tam công chúa Tây Lăng!" Tiểu nữ hài đặc biệt kiêu ngạo trả lời, có lẽ là tay nhỏ giơ lên lâu nên mỏi, nàng rũ cánh tay nhỏ xuống, lắc lắc, "Ngươi vừa rồi luận võ thật lợi hại, đánh rất đẹp mắt. Ta cũng bắt đầu học võ rồi, sau này muốn lợi hại như ngươi!"
"Muốn rất lợi hại, sẽ rất vất vả." Hắn thuận miệng nói.
Có lẽ một mình ngắm trăng quá mức quạnh quẽ, bên kia yến tiệc lại quá ồn ào, vậy mà hắn lại rất kiên nhẫn nói chuyện với một tiểu oa nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận