Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 391

Đầu tháng tư, Hoài Thành. Thành nhỏ gần Giang Nam, trong thành hai bên đường khắp nơi có thể thấy được cành liễu non xanh mơn mởn. Xuân Vũ Miên Miên dày đặc rơi xuống, thấm ướt những phiến đá xanh trải dài trên đường, phủ lên những cửa hàng ven đường một tầng màu sẫm. Trong tửu lâu, tại lầu hai gần cửa sổ, một thiếu nữ mặt tròn với khuôn mặt thanh tú, hồn nhiên, nửa người nhô ra bệ cửa sổ, đưa tay với cành liễu bên cửa sổ, ánh mắt trong veo tràn đầy vẻ mới lạ.
"Tỷ tỷ, đây chính là Dương Liễu nha? Nơi chúng ta không có loại cây này, cành của nó thật mềm mại, chơi thật thích."
Thiếu nữ thanh lệ ngồi ở phía sau nàng, một tay chống cằm, "Muội mà thò người ra ngoài thêm chút nữa là sẽ ngã xuống đấy."
"Băng Nhi không sợ, tỷ tỷ sẽ bắt được muội, ha ha ha!" Tiếng cười thanh thúy khiến thiếu nữ thanh lệ cong khóe môi.
Đối diện còn có hai thanh niên tuổi tương đương, mỗi người một vẻ mặt ngây ngô.
Nửa tháng trở về này, Lỗ Băng Nhi tin chắc ma ma đang ở một nơi nàng không biết để trị thương, chữa khỏi là có thể trở về, nên dần dần lộ ra bản tính.
Giống như cún con bám chặt lấy Điềm Bảo, mức độ dính người so với Tiểu Mạch Tuệ chỉ có hơn chứ không kém.
Thật khiến người ta giận sôi.
Bạch Úc mặt không biểu cảm, nâng chén trà lên uống, "Sau này chúng ta sẽ đi đường thủy, hơn mười ngày nữa là có thể trở lại biên thành, lộ tuyến cứ quyết định như vậy, không được thay đổi."
Ngụy Ly khựng lại, nói, "Cũng không cần phải vội vàng như vậy, không nói đến Băng Nhi, ngay cả Điềm Bảo cũng chưa từng tới Giang Nam, đi thêm một chút, ngắm thêm một chút cũng là để mở mang kiến thức."
"Sư huynh, nói đến huynh cũng nên mau chóng hồi cung đi?"
Không ngờ người đầu tiên phản đối hắn lại là Ngụy Ly, Bạch Úc nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, "Huynh dù sao cũng là hoàng thượng, không thể để huynh cứ đi theo bên cạnh chúng ta làm hộ vệ mãi được."
Ngụy Ly không mắc bẫy, mỉm cười, "Đã ra ngoài rồi, ta cũng muốn tận hứng mà về. Lần sau muốn xuất kinh không biết phải chờ tới lúc nào, bớt được chút tiếc nuối nào hay chút ấy, không phải sao?"
Điềm Bảo không hiểu có gì hay mà phải tranh giành, bèn hiến kế, "Cách giải quyết đây. Bạch Úc đi đường thủy mau chóng trở về nhà, Ngụy Ly phái Ảnh Vệ đi theo, ven đường cứ du ngoạn tận hứng rồi về kinh, không cần phải đi cùng nhau."
Nàng mang theo Băng Nhi đi là được.
Độc Gia Gia cùng cha nuôi bọn họ nhận được tin tức liền chạy về, chênh lệch thời gian so với bọn họ đã chậm gần nửa tháng, nàng đã tính toán thời gian để cùng bọn họ hội ngộ.
Nàng vừa dứt lời, hai người đối diện lập tức im lặng, cùng nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.
Điềm Bảo cổ ngửa ra sau, không rõ mình đã nói sai hay làm sai điều gì.
Không thể nào.
Đề nghị của nàng tam toàn kỳ mỹ.
Bên bàn cơm, sáu mắt nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị, trầm mặc, Lỗ Băng Nhi bẻ hai nhánh liễu, ngồi trở lại chỗ, không hiểu vì sao mọi người đột nhiên đều không nói gì.
Bầu không khí này khiến nàng có chút không được tự nhiên, theo bản năng lại dính sát vào bên cạnh tỷ tỷ, dính chặt.
Bạch Úc, "..."
Rất tốt, trở lại lưu vong sau, lại thêm một Tiểu Mạch Tuệ, muốn yên ổn cũng khó.
Ngụy Ly trầm mặc một lát rồi lại cười, "Băng Nhi, trong nhà Điềm Bảo tỷ tỷ còn có một tiểu sư muội, tên là Tiểu Mạch Tuệ, tuổi nhỏ hơn muội một chút, cũng giống như muội, đặc biệt thích Điềm Bảo tỷ tỷ. Đến khi các muội gặp mặt, chắc chắn sẽ rất hợp nhau."
Lỗ Băng Nhi mắt sáng rực, có chút chờ mong lại có chút khẩn trương, "Thật sao?"
"Thật." Thanh niên khẳng định trả lời, không hề có chút xấu hổ.
Bạch Úc nghiêng đầu, phát ra một tiếng "a".
Có Tiểu Mạch Tuệ cùng Băng Nhi tranh giành thì có ích lợi gì.
Điềm Bảo đau đầu, Độc lão đầu cứ nhất định đòi ra ngoài lang thang, một ngày chỉ có buổi tối mới có thể bắt được.
Càng nghĩ, sắc mặt Bạch Úc càng thêm khó coi, thời gian dài đằng đẵng, hắn nghĩ đến đã thấy chán.
Chi bằng nghĩ đến Triệt Nhi.
Dưới tửu lâu, công tử ca ăn mặc gấm vóc, tay cầm quạt xếp ngồi trên nhuyễn kiệu đi ngang qua đường, giương mắt liền thấy tiểu cô nương vừa mới rụt đầu vào.
Mắt sáng lên, quạt xếp chỉ về phía tửu lâu, "Đi tửu lâu, tìm tiểu mỹ nhân!"
Lúc này đã quá trưa, Điềm Bảo và mọi người đã dùng bữa xong trong nhã gian, đợi Bạch Úc cùng Ngụy Ly uống thêm hai chén trà lớn, liền đứng dậy rời đi.
Xe ngựa đã mua đỗ ở dưới lầu, trời mưa không ảnh hưởng đến việc tiếp tục lên đường.
Vừa xuống lầu, liền chạm mặt công tử ca hoàn khố đang được đám gã sai vặt vây quanh tiến đến.
Công tử ca ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Điềm Bảo và Băng Nhi, mắt sáng rực, "Hai tiểu mỹ nhân! Ha ha ha!"
Bạch Úc đi trước, ném một nén bạc cho chưởng quỹ, rồi đi thẳng ra ngoài lên xe ngựa.
Tâm trạng đang không tốt, gặp vật cản đường, hắn nhấc chân đá thẳng ra ngoài.
Công tử ca vừa ra sân chỉ kịp nói một câu, ngay sau đó liền bay sang phía đối diện của đường, ngất lịm.
Bốn người lên xe, Ảnh Vệ đi theo ở chỗ tối, nghênh ngang rời đi.
Tại tửu lâu, chưởng quỹ nắm thỏi bạc vẫn còn ấm, ánh mắt rơi vào người đang hôn mê ở đối diện, miệng há to, rất lâu sau vẫn không hoàn hồn.
Ngược lại, đám thực khách trong đại đường lại thay hắn hô lên kinh ngạc.
"Đây không phải là con trai của tri châu phu nhân sao!"
"Hít! Mấy người kia... Không ngờ lại là một đám thiết bản!"
"Lần này có trò hay để xem rồi, đợi tiểu công tử tỉnh lại cáo trạng, bọn họ làm sao có thể thoát được?"
"Khoan, các ngươi không thấy thanh niên công tử vừa đá người kia rất quen sao? Còn có tiểu cô nương buộc tóc đuôi ngựa cao kia, cũng rất quen mắt!"
"Ta nhớ ra rồi! Trước đây dán ở tường thành có lệnh truy nã của cửu quốc! Bọn họ là hung đồ trong lệnh truy nã!"
Tiếng nghị luận ồn ào lập tức im bặt.
Lần này bọn họ đã thực sự biết rõ ai là kẻ xui xẻo.
Tên hoàn khố kia hôm nay chịu khổ, uổng công, đừng hòng đòi lại được công đạo.
Còn nữa, tri châu đại nhân đêm nay liệu có còn dám ngủ không?
Ha ha ha!
Trong lòng dân chúng thật là sảng khoái!
Trong xe ngựa, Băng Nhi vẫn còn đắm chìm trong cú đá vừa rồi của Bạch ca ca, chưa thể hoàn hồn.
Thật lợi hại, một cước liền đá người ta bất tỉnh.
"Tỷ tỷ, người kia có chết không?" Nàng tựa vào cánh tay tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi.
Điềm Bảo, "Sẽ không, ngủ một hồi liền tỉnh."
"Ca ca sao lại đá hắn? Hắn khen ta cùng tỷ tỷ là tiểu mỹ nhân mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận