Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 39

"A Nhàn." Nam nhân giữ chặt phụ nhân, lực đạo không lớn, nhưng phụ nhân lại như bị vật nặng ngàn cân kéo lại bước chân, không dám dùng sức giãy dụa.
"Ta đi Phong Vân Thành không phải là vì muốn làm người tốt bụng." Nam nhân nhìn phụ nhân ngoan cố không tưởng nổi trong tay hắn, đáy mắt nhu tình ảm đạm nhẹ tuôn ra, "Xưa nay miệng lưỡi nàng không chịu thua ai, đắc tội nhiều người, ít ai nhường nhịn, Tô gia là nơi đầu tiên khen ngợi nàng như vậy. Ta nghe mà cao hứng. Bọn họ có gan tin tưởng nàng, ta cao hứng."
Hoắc Thị ngước mắt, bình tĩnh nhìn nam nhân tuấn mỹ cao khiết trước mắt, có chút không dám tin tưởng, "Chàng, chàng cao hứng?"
"Người khác khen thê tử của ta, tự nhiên ta cao hứng."
"Là... là vì cái gì?"
"Đồ ngốc." Nam nhân cười khẽ, tay khẽ nhéo gò má thon gầy của phụ nhân, "Ta xuất phát ngay bây giờ, nhiều nhất giờ Ngọ sẽ trở về."
Vừa ra đến trước cửa, hắn đem nhân sâm đưa đến tay phụ nhân, "Những năm qua nàng một lòng chăm sóc ta, vất vả cho nàng rồi, nhân sâm này hãy giữ lại, nàng cũng nên bồi bổ thân thể."
Hoắc Thị đứng ngây ngốc tại chỗ, nam nhân rời đi đã lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Trên gương mặt, cảm giác ấm áp bị bóp vẫn còn lưu luyến, tựa như in dấu lên da thịt.
Cùng lúc đó, gương mặt gầy gò của phụ nhân dần ửng đỏ, đỏ thẫm.
Ôm nhân sâm vào ngực, nàng nhón chân, nhẹ nhàng tung người về hướng Phong Vân Thành, thoáng chốc biến mất tại Đồ Bắc Sơn.
Cẩu nam nhân, nói đi là đi, không có nàng làm bảo tiêu, hắn không sợ vào thành bị đám du côn vô lại kia đánh gãy xương cốt sao!
Nghĩ tới đây, đáy mắt phụ nhân tràn ra sát khí.
Ai dám động đến nam nhân của nàng dù chỉ một chút, nàng sẽ lột da kẻ đó!
Chuyện xảy ra ở Tô gia, Tô Đại hoàn toàn không hay biết, mang theo Điềm Bảo trên đường vừa đi vừa tránh, vòng vèo gần nửa con phố.
Cuối cùng dừng lại ở trước một cửa hàng nhỏ.
Trên cửa hàng treo bảng hiệu, là cửa hàng bán gạo, lương thực, hạt giống hoa màu và giống thóc.
"Bảo! Tìm được rồi! Chính là chỗ này!" Mắt Tô Đại sáng lên, nhấc chân bước vào cửa hàng.
Chương 33: Nguyên lai Hoắc Nương tử biết bay
Cửa hàng bán giống thóc rất lớn.
Nhìn qua cũng rất khang trang.
Là một trong số ít những cửa hàng hoàn chỉnh và sang trọng trên con đường này.
Giờ phút này trong cửa hàng không có khách, từng bao gạo kê chất đầy trên kệ hàng, góc tường bày các loại hạt giống nông nghiệp.
Quầy hàng nằm ở phía cửa ra vào của cửa hàng, sau quầy là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hơi mập, đang cúi đầu tính toán, xác nhận là chưởng quỹ của cửa hàng. Nghe có người đi vào, hắn miễn cưỡng nhướng mí mắt, lãnh đạm kiêu căng, "Không cần nhìn, đồ trong tiệm ta ngươi không mua nổi đâu, bản điếm cũng không bố thí cho ăn mày, nếu muốn cướp đoạt, thì trước hết hãy suy nghĩ xem có mạng mà rời khỏi con đường này hay không."
Tô Đại, "..."
Hắn ăn mặc bộ trang phục này, áo mỏng dính bụi bẩn, lỗ chỗ để lọt sợi bông, còn đính không ít miếng vá, nói là ăn mày cũng không sai.
Hắn nhìn Tiểu Tể Nhi trong ngực, nhớ tới trong nhà còn nhiều nhân khẩu, rốt cuộc không bỏ cuộc giữa chừng, tiến lên lấy dũng khí mở miệng, "Chưởng quỹ, ta muốn tìm chút hạt giống rau, không cần nhiều, su hào, bắp cải, mỗi loại một nhúm nhỏ là được ——"
"Một bao hạt giống rau ba mươi đồng tiền, có bạc thì mua, không có bạc thì cút đi." Chưởng quỹ ngắt lời hắn, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Cái giá này, cao đến thái quá.
"Ta không có bạc, dùng đồ vật đổi với ngài được không?" Tô Đại không nói nhiều, móc ra một túi vải từ trong túi áo, mở ra đặt lên quầy.
Ba con thỏ rừng đã sấy khô, xử lý vô cùng tốt, mỗi con đều có màu sắc đều đặn, hương thơm mê người, kích cỡ lại rất lớn.
Chưởng quỹ nheo mắt, rốt cục dừng động tác gảy bàn tính, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ lóe tinh quang, "Tá điền không có, ngươi muốn trồng rau, là tán hộ ngoài thành sao? Trong hoàn cảnh này mà săn được thỏ rừng tốt như vậy, vận khí không tệ."
"Đúng là vận khí tốt, người nhà nhịn ăn, muốn đổi ít hạt giống rau, trồng rau tự mình ăn. Chưởng quỹ có thể làm việc thiện, đổi cho ta chút hạt giống rau được không?"
"Ba con thỏ đổi ba bọc nhỏ hạt giống rau, không thích thì để đồ lại rồi cút đi." Chưởng quỹ mỉm cười.
Đây rõ ràng là ý tứ không nói hai lời, trực tiếp trắng trợn ăn cướp.
Tô Đại sa sầm mặt, cắn răng, chấp nhận.
Chưởng quỹ rõ ràng là nhìn hắn thế cô sức yếu, ỷ mạnh hiếp yếu, hắn lấy ra thỏ rừng đều là loại lớn, phẩm tướng tốt, nếu trước kia ở Đại Hòe Thôn, loại thịt rừng này mang lên trấn bán cho nhà giàu, mỗi con tùy tiện cũng có thể bán được bốn năm mươi đồng tiền.
Nhưng ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, nếu nói lý với đối phương, sợ rằng sẽ càng gây thêm chuyện.
Tô Đại chỉ muốn cầm hạt giống rau rồi nhanh chóng rời đi.
Chưởng quỹ rất nhanh lấy hạt giống rau ra, ba bọc nhỏ hạt giống gộp lại còn không đầy lòng bàn tay Tô Đại.
Điềm Bảo vẫn luôn im lặng quan sát, nàng không hiểu giá cả và giá thị trường, nhưng cảm thấy con thỏ lớn như vậy mà đổi ít đồ như thế, chắc chắn là cha bị lỗ.
"A Đát!" Nàng không vui, vươn tay nhỏ đánh lên đầu chưởng quỹ, giống như những người vừa thấy ở đầu phố đánh nhau, một lời không hợp liền khoái ý ân cừu.
Chưởng quỹ cầm đồ vừa vặn đứng trước mặt Tô Đại, Tiểu Tể Nhi ở trong địu, độ cao lại vừa vặn, một trảo này trực tiếp tát vào mặt chưởng quỹ.
Âm thanh "bốp" vang lên, khuôn mặt hơi mập bị một bàn tay đánh lệch sang bên, năm dấu ngón tay nhỏ bé nhanh chóng sưng tấy.
Trong cửa hàng im lặng như tờ.
Chưởng quỹ một hồi lâu mới hoàn hồn, cứng ngắc xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đứa bé, ánh mắt lộ ra hung quang, đầu hắn suýt chút nữa bị đánh bay rồi!
Tô Đại, "..."
Chân Tô Đại run lên, co giò bỏ chạy.
"Bảo! Tiểu tổ tông của ta ơi! Sao con lại đánh người ta! Sao khí lực còn lớn như vậy!" Cha chịu không nổi a!
Phía sau, tiếng gầm thét của chưởng quỹ truyền đến, Tô Đại không dám nói thêm lời nào, dồn hết sức mà chạy nhanh hơn.
Cuộc đời lần đầu hắn chạy nhanh như gió.
Thế là trên con phố ô yên chướng khí lại xuất hiện một cảnh tượng, hán tử thân hình cao gầy, thon thả, trong ngực địu một đứa bé, chạy đến nỗi mông bốc khói.
Phía sau một đám người vung côn bổng, hung thần ác sát đuổi theo không bỏ.
Cảnh tượng này đối với người Phong Vân Thành mà nói đã quá quen thuộc, ai làm việc nấy, cũng có người nhàn rỗi, ngồi xổm bên đường xem náo nhiệt.
"Chạy sai rồi, chạy sai rồi, bên kia là ngõ cụt, rẽ phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận