Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 417

Trong tay, khối thịt mỡ tươm ra, tỏa ra mùi thơm nức, thịt đã chín, Mạc Lập Nhân ở bên cạnh nhặt một ít muối hạt rắc lên, hừ cười: "Việc đã đến nước này, hắn còn có thể bày mưu tính kế thế nào? Đơn giản là bỏ chạy, để chúng ta càng nhanh chóng đối đầu với Tô Cửu Nghê mà thôi. Kế hoạch tạm thời án binh bất động vừa mới định ra, hắn có chạy trốn cũng không ai dám hó hé gì. Ta học theo thôi!" Mười mấy người ngồi vây quanh đống lửa nghe vậy đều cười ầm lên, "Lão đại, ta cũng chạy nhé?" "Không chạy mà ở đây chờ c·h·ế·t à? Ai m·ệ·n·h không phải m·ệ·n·h? Trong nhà các ngươi đều có cha mẹ già, vợ con cần nuôi, đầu óc phải lanh lợi một chút." Dừng một lát, Mạc Lập Nhân lại căn dặn một câu: "Nếu thật sự gặp phải đám người Tô Cửu Nghê, không ai được động thủ. Mấy trận ẩu đả trên đường trước kia ta đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần chúng ta không động thủ trước—" "Nàng ta sẽ không g·i·ế·t chúng ta?" "Bọn họ sẽ xem chúng ta như đống rác mà thả đi." "..." Đại hán do dự, "Lão đại, không có khả năng chắc chắn như thế. Khi bọn họ đánh Lăng Giang và Thương Bội, ngay cả người theo dõi cũng g·i·ế·t sạch." "Vậy khẳng định là dáng vẻ của những người Lăng Giang và Thương Bội phái đi theo dõi không vừa mắt bọn hắn." Mạc Lập Nhân gặm xong miếng thịt, ném nhánh cây xiên thịt trơ trụi sang một bên, từ trong n·g·ự·c lấy ra một nắm vải trắng, chia ra mỗi người một đầu, "Lúc tính m·ệ·n·h quan trọng, hãy giơ cờ trắng! Lão t·ử có mỗi cái áo trắng này, toàn bộ xé cho các ngươi. Không có phần thì tự xé từ áo trong của mình ra!" Đám thuộc hạ cầm vải trắng: "..." Bọn hắn biết lão đại của mình từ xưa đến nay vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai nghĩ đến chuyện giơ cờ trắng đầu hàng trước khi giao chiến, đúng là lần đầu gặp... Bên kia. Đối diện sườn núi Kim Ngưu đạo, một đám t·ộ·i· ·p·h·ạ·m truy nã men theo núi xuống đang nhóm lửa, nướng thịt thỏ. Gia vị đầy đủ, trong không khí toàn là hương thơm. Ban đêm ánh lửa không che được, người trong doanh trướng đối diện liếc mắt liền có thể trông thấy, nhưng ngạc nhiên là không thấy động tĩnh gì. Tiểu Mạch Tuệ nói với Băng Nhi: "Bọn chúng sợ vỡ mật rồi." Băng Nhi mười phần tin phục: "Khẳng định là vậy, bọn chúng còn không dám phái người tới canh chừng nữa kìa!" "Công lao của ta! Người theo dõi là do ta xử lý! Nhất định phải đủ hung tàn mới có thể khiến địch nhân nghe tin đã sợ mất mật!" Tiểu cô nương 10 tuổi không chút khách khí khoe thành tích của mình. Tô Võ liếc mắt, xùy một tiếng, âm dương quái khí nói: "Xác thực, mười phần hung tàn. Cũng không biết sau này tin tức của chúng ta có truyền đến tai của tứ quốc kia được không?" "Ngươi biết cái gì, ngươi cho rằng người của tứ quốc kia đã c·h·ế·t hết rồi à? Người theo dõi của bọn hắn không chỉ có một đợt! Không thể cản trở chuyện của ta! Đầu gỗ!" Một nhóm tám người từ sáng sớm đến tối, không đánh nhau thì lại cãi vã, cảnh tượng quen thuộc này mọi người đã thờ ơ. Tô Văn tựa vào người Tô An giả bộ yếu đuối, nhìn lên bầu trời đầy sao phía trên mà phiền muộn cảm khái, "Thế gian này cô đơn nhất, không ai bằng việc không gặp được địch thủ." "Hai ta không cùng một giuộc, đệ đệ tránh ra một chút. Trong mắt ca ca chỉ có tiền, ngươi ở gần quá sẽ làm tiền của ca ca nhiễm mùi hủ bại." Tô An rụt vai, muốn hất người kia ra, quay đầu lại liền bị đệ đệ chọc thận. Hai đồng môn sư huynh đánh nhau bên cạnh, Bạch Úc đổi chỗ khác ngẩn người. "Độc gia gia, muốn cứu người vừa tắt thở sống lại, ngoài việc dùng hộ tâm hoàn bảo vệ tâm mạch, còn có loại thuốc cải tử hoàn sinh nào có thể dùng? Trừ Đại Hoàn Đan, cửu chuyển hồi hồn đan, sinh bạch cốt, vô thường tán, Diêm Vương giận." Thiếu nữ cất giọng nói trong trẻo, trầm thấp vang lên. Một hồi lâu mới nghe thấy tiếng lão đầu trả lời: "Bảo, câu hỏi hay! Đợi gia gia nghĩ ra được sẽ nói cho ngươi biết!" "..." "..." Bạch Úc bật cười, không cần quay đầu, trong đầu liền tự động hiện lên cảnh thiếu nữ và lão đầu mặt không đổi sắc nhìn nhau. Hắn dựa vào thân cây sau lưng, chống tay lên đầu gối, miễn cưỡng nhìn về phía kia, hình ảnh giống hệt như tưởng tượng. Lúc một già một trẻ ở cùng nhau, biểu cảm trên mặt thiếu nữ vẫn không có nhiều thay đổi, nhưng cả người lại có vẻ đặc biệt sinh động. Trên người sẽ thiếu đi vài phần đạm mạc thanh lãnh, dù không cười, khóe mắt và đuôi lông mày cũng trở nên dịu dàng. Bạch Úc nhìn một chút, ý cười nơi khóe miệng thu lại. Bọn hắn đã đi qua bốn đường Thục đạo, men sạn đạo trèo thang trời, không bỏ qua bất kỳ ngọn núi nào ven đường, trong lúc cãi nhau ầm ĩ đã tìm kiếm khắp mọi nơi có thể. Nhưng vẫn chưa thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến kén tằm hoặc con tằm. Trong lòng mọi người kỳ thật đều đã bắt đầu sốt ruột, chỉ là vì có Điềm Bảo ở đây, nên không ai biểu hiện ra ngoài. Trong lúc suy nghĩ, đầu kia Độc Bất Xâm đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào lều vải bên kia mắng ầm lên, cực kỳ không thể tin được, "Đám tôn tử kia đang làm cái quỷ gì vậy? Điềm Bảo mau tới giúp gia gia nhìn xem có phải ta hoa mắt không, mấy tên tiểu tử kia khuya khoắt chạy trốn sao?!" Mọi người đang cãi nhau và đánh lộn đều ngừng lại, nhao nhao quay đầu nhìn về phía doanh trướng đối diện. Trong doanh trướng trước đây vốn sáng đèn, nay đã tắt. Nhưng hôm nay đúng lúc giữa tháng, trên trời treo một vầng trăng như mâm bạc, vừa lớn vừa tròn lại sáng. Đem bóng người thướt tha trước doanh trướng in lại. Những người kia xếp thành đội ngũ, mượn bóng đêm che lấp nhanh chóng rút lui về một hướng khác, động tác lưu loát có thứ tự. Tô An giật giật khóe miệng: "Độc gia gia, ngươi không có hoa mắt, đám tiểu tử kia đúng là thừa dịp đêm tối chạy trốn." Tô Văn ôm trán, "Chúng ta ở đây đốt lửa, bọn họ lấy lòng ta đo lòng người, cho rằng chúng ta sẽ giống bọn họ vô năng mà tập kích ban đêm sao?" Tô Võ bóp cổ tay: "Sớm biết vậy thì nên g·i·ế·t qua bên kia trước rồi mới quay lại ăn cái gì! Đáng tiếc!" "Không đáng tiếc." Điềm Bảo nhìn quanh bốn phía, "Đúng ý chúng ta." Kể từ đó, các nàng không cần phải chém g·i·ế·t mà vẫn có thể thuận lợi thăm dò quyền sở hữu. Mà đối phương giữ lại nhân thủ đến cuối cùng đều sẽ trở thành mồi câu của nàng, ném đến các quốc gia, đem đám cá lớn phía sau từng con một câu lên. "Nơi này là đại dung doanh địa, với địa vị của đại dung giữa các quốc gia, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không đánh mà chạy để người khác chê cười. Xem ra bọn hắn đã đạt thành nhất trí, thay đổi chiến thuật." Bạch Úc chậm rãi đi lên phía trước, nhìn khoảnh khắc doanh trướng đối diện trống không, vung tay lên, "Đi, đêm nay ta ở lều vải!" Lão đầu sửng sốt, giận đến muốn c·h·ế·t, "Đúng vậy, vì cái gì chúng ta không chiếm lều vải của bọn hắn trước đó? Bọn hắn tới đây đóng quân ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị ăn mặc khẳng định đầy đủ! Ta trước đó đúng là ngu ngốc mờ mắt! Món ngon như vậy không ăn chẳng phải quá uổng phí? Gia gia đã hơn một tháng chịu cảnh màn trời chiếu đất, những kẻ ở trong lều vải đều là tội nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận