Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 196

Khi hắn đưa tin đã đoán được hắn sẽ không xem. Nghe Gió đốt thư đi, một mùi hương dị biệt xộc vào mũi!
Bách Hiểu Phong hắn một đời có hai sở thích lớn, một là gảy đàn, hai là tìm hương!
Bằng vào sở thích này đã rơi vào tính toán của Hoắc Tử Hành!
Bách Hiểu Phong nhắm mắt tĩnh khí, phất tay áo buông rèm, "Đi."
Cỗ kiệu khởi hành.
Tiếng nói tản mạn lại từ trong xe bay ra, hai chữ, "Đuổi theo!"
Một lão Tứ nhỏ đứng dậy, tinh khí thần khôi phục cực nhanh, lúc đi đường hấp tấp, mạnh mẽ khiến người ta bốc hỏa.
Chòm Râu Dài tại chỗ ngồi thêm một lát, lẳng lặng nhìn xem một màn này, một lát sau mới đứng dậy, phủi mông một cái, cũng đuổi theo.
Tâm tình đột nhiên thoải mái, liên quan bóng lưng cũng tiêu sái lên.
Bách Hiểu Phong đều bị tính vào trong, hắn còn có gì không cân bằng?
Rùa đen đừng chê Lục Đậu.
Tất cả mọi người như nhau.
Nằm ngửa đi, mặc kệ nó.
**Chương 163: Người ở phủ công chúa**
Hoàng cung Đại Ninh.
Khôn Ninh Cung, phượng điện.
Trong điện sơn son thiếp vàng khảm ngọc, lộng lẫy hoa lệ.
Ánh tà dương màu tím từ góc cửa sổ lọt vào, chiếu lên giường quý phi sau cửa sổ, phủ lên người quý phụ trên giường một tầng màu sắc nhu hòa.
Váy lụa ngũ thải Thục Cẩm thêu cành vàng lá ngọc, châu trâm cài tóc, vòng ngọc leng keng.
Phụ nhân ngồi trên ghế cầm trong tay chiếc kéo bằng vàng, cẩn thận tỉa tót một chậu hoa trước mặt. Tuổi trên năm mươi, bởi vì được bảo dưỡng tốt nên phong vận vẫn còn, chỉ có mấy nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra một chút dấu vết năm tháng.
Một thân khí tức cao quý đoan trang.
"Hoàng hậu nương nương." Ma ma Từ, người tâm phúc vội vàng từ ngoài điện đi vào, đến gần, bước nhỏ, cúi người thi lễ một cái, sau đó ghé vào tai phụ nhân thấp giọng nói mấy câu.
Chiếc kéo bằng vàng trong tay Hoàng hậu giữa không trung dừng lại một chút, hướng về phía một nhánh cây thô trên chậu hoa, không chút do dự cắt xuống, răng rắc một tiếng, cành cây gãy lìa.
Nàng đặt kéo bằng vàng xuống, nhận chiếc khăn ma ma đưa tới, cẩn thận lau sạch hai tay, giữa lúc cúi mi rủ mắt, ngữ khí nhu hòa bình tĩnh, nghe không ra khác thường, "Manh mối lại đứt?"
Ma ma cúi đầu, "Những người kia chạy quá nhanh, Cẩm Y Vệ không thể đuổi kịp."
"Giờ đây trong ngoài Trường Kinh bốn bề giới nghiêm, bọn hắn chạy nhanh đến đâu thì chân đạp lên cũng là hoàng thổ. Truyền lệnh xuống, nếu có gặp một lão Ngũ nhỏ xuất hiện, trước bắt sống, bắt sống không được liền g·i·ế·t đi."
"Lão nô đi dặn dò ngay."
"Bọn hắn ngàn dặm xa xôi từ đất lưu đày chạy đến Trường Kinh, càng chứng tỏ Viên Nghiêu đang ở trong kinh, nhưng lâu như vậy, đừng nói bắt được người, ngay cả cái bóng của hắn đều không tìm thấy, phải làm sao mới ổn đây." Hoàng hậu lại thong thả thở dài một tiếng, đầu lông mày hơi chau lại như khóa chặt rất nhiều ưu sầu phiền não, "Những năm này Viên Nghiêu vẫn luôn trốn ở đất lưu đày phát triển thế lực, lại cầu mưu phản, nếu không có lần này quốc cữu gia tự mình đi chuyến qua bên đó, phát hiện ra âm mưu của hắn, chúng ta còn một mực bị mơ mơ màng màng, chỉ cho là hắn đã sớm c·h·ế·t...... Để người phía dưới tăng cường truy bắt, thời gian kéo dài, sợ sinh ra biến cố, không phải chuyện tốt."
"Vâng."
Từ Ma Ma lui xuống, Hoàng hậu lại cầm chiếc kéo bằng vàng lên, nhìn xem chậu hoa đã bị kéo hỏng trước mặt, sắc mặt bình tĩnh đem những cành còn lại cắt đứt hết.
Đã hỏng rồi, còn giữ làm gì? Không bằng cắt bỏ, sang năm làm phân bón.......
Ngoài kinh.
Độc Bất Xâm mang theo đám tiểu nhân, đi theo cỗ kiệu, đi một đường, mặt trời xuống núi mới đến trước một trang viên.
Bất Hiểu Sơn Trang.
Điềm Bảo vừa nhìn thấy mấy chữ kia, liền biết, "Nhà hắn."
Độc Bất Xâm líu lưỡi, "Người ở đất lưu đày, lại ở Trường Kinh dựng ổ, Bách Hiểu Phong, ngươi là con thỏ hả? Thỏ khôn ba hang?"
Bạch Úc, "Không thể nào, đâu chỉ ba hang? Ta đoán các nơi phòng ở của hắn cộng lại chí ít cũng phải vài chục tòa!"
Tô Võ, "Dựng phòng ở không nổi người, trong phòng chẳng phải khắp nơi bụi bặm?"
Tô Văn gật gù đắc ý, "Không đâu, người có tiền, có gia nhân mà!"
Tô An ao ước thán, "Có tiền thật tốt!"
Chòm Râu Dài xùy một tiếng, khinh thường, "Có tiền không tiêu, có khác gì cục đất!"
Bách Hiểu Phong xuống kiệu, nguyệt bào không bụi, phong thái thanh nhã, khóe mắt cao ngạo, "Bản tọa nhiều tiền, các ngươi lắm mồm, muốn vào cửa thì im miệng, không im miệng thì cút đi."
Hắn vừa dứt lời, một lão Ngũ nhỏ lập tức vắt chân lên cổ hướng vào trong sơn trang chạy, một đường la to gọi nhỏ.
Khiến Bách Hiểu Phong ở phía sau tức giận đến đen mặt, hắn tại sao lại cùng những thứ đồ chơi không biết mùi vị này so đo!
Bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, Chòm Râu Dài nghênh ngang từ trước mặt hắn bước vào sơn trang, "Trăm lâu chủ, đều là người lưu lạc thiên nhai cả!"
Bách Hiểu Phong nheo mắt, lửa giận trong nháy mắt thu liễm, khóe môi mỏng cong lên, "Hồ Bang Chủ nói lời này không hẳn đúng, người lưu lạc chỉ có mình ngươi, bản tọa là thân tự do."
Nam tử phía trước dừng bước, nắm đấm siết chặt.
Bách Hiểu Phong ý cười càng đậm, cất bước chậm rãi, vượt lên trước, vượt qua Chòm Râu Dài đi lên trước.
Bản tọa ở Đồ Bắc Sơn chịu thiệt thì thôi, còn có thể chịu thiệt trên tay ngươi?
Bất Hiểu Sơn Trang nằm ở ngoại ô phía nam Trường Kính, bên ngoài Thập Lý Đình, dưới chân Thúy Phong Sơn.
Diện tích quả thực không nhỏ, bố cục bài trí cũng đẹp đẽ khí phái.
Một đám người ngồi trong đại sảnh xinh đẹp, uống trà ăn quả, một chút cũng không coi mình là người ngoài.
"Bách Hiểu Phong, ngươi đến Trường Kinh từ lúc nào? Lúc chúng ta đi, ngươi không phải còn đang ở Chim Khách lâu gảy đàn sao? Chân này, thuận gió tới?" Độc Bất Xâm độc chiếm một góc ghế bành, đem Điềm Bảo đặt trên một chiếc kỷ, hai người chia nhau một bàn điểm tâm hoa quả.
Bách Hiểu Phong không muốn trò chuyện về đề tài này, coi như không nghe thấy, "Ung Châu biên thành có tai mắt của triều đình, các ngươi rời khỏi đất lưu đày, ven đường có người theo dõi giám thị. Hồ Bang Chủ đem vợ con, cháu trai của tiền nhiệm bắt đi, suýt nữa bại lộ thân phận thật của tiểu tử kia."
Chòm Râu Dài, "Suýt nữa?"
"Ta đem người diệt khẩu, coi như ngươi nợ bản tọa một cái nhân tình."
"......" Ngươi làm bộ ban ơn có hỏi ý lão tử không? Lão tử có muốn không?
Điềm Bảo hỏi trọng điểm, "Người đâu?"
"Để lại chỗ cũ, bắt hắn không dùng. Đao Gãy không ở ngoài kinh, ngươi có trói người mười ngày nửa tháng cũng không dẫn hắn ra được, sẽ chỉ dẫn tới ruồi muỗi."
"Đao Gãy không ở ngoài kinh? Ý ngươi là hắn ở trong thành? Hắn ở đâu ra lá gan dám vào thành? Thật sự cho rằng qua nhiều năm như vậy không ai có thể nhận ra hắn?" Độc Bất Xâm phủi đất nhảy lên, vừa vội vừa giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận