Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 481

Lại tham lam nhìn nàng thêm vài lần. Vài chục năm không gặp, nàng thay đổi lớn đến mức hắn suýt chút nữa không nhận ra được trong lần đầu gặp mặt. Dung nhan không hề già đi, trắng nõn xinh đẹp nho nhã, hoàn toàn không còn dáng vẻ gầy gò vàng vọt như nến trước kia. Càng sâu sắc hơn, tư thái đoan trang tự tin, toát lên khí chất trầm tĩnh ôn nhu lay động lòng người trong từng cử chỉ. Khoác lên mình bộ váy áo xanh nhạt, mái tóc mây cài trâm bạch ngọc, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều giống như quý nhân bước ra từ hậu trạch của gia đình giàu có.
Tô Tú Nhi bình tĩnh nhìn hai mẹ con, sau đó cực kỳ tự nhiên mở lời: "Hai vị nếu muốn nhận cháo, theo quy củ tự mình xếp hàng, chớ chiếm vị trí của người khác." Dừng một chút, lại nói với Trần Gia lão phụ nhân: "Trần Gia bá mẫu, ta và Trần Đức sớm đã l·y· ·h·ô·n, không còn là dâu con Trần Gia, mong người ra ngoài chớ có nói năng lung tung như vừa rồi, làm hỏng thanh danh của ta. Mười sáu năm trước, ta và Trần Gia các người đã không còn liên quan."
Người hỗ trợ phía sau bàn lập tức tiếp tục phát cháo, theo thứ tự của hàng. Bên kia, bách tính được Tô Tú Nhi nói chắc chắn, cũng yên lòng, lộ ra nét mặt tươi cười. Có người còn lớn gan cố ý nói thầm: "Mười mấy năm trước đã l·y· ·h·ô·n, thế mà còn có mặt mũi tìm đến, mở miệng con dâu ngậm miệng bà bà... Nhìn mặt mũi cùng nhau diễn trò liền biết không phải dễ đối phó, lần này vốn là định đến chiếm tiện nghi đi? Phi! Thật không biết xấu hổ!"
Trần Gia lão phụ nhân nghe Tô Tú Nhi gạt bỏ quan hệ hai nhà đến không còn một mảnh, trong lòng khẩn trương, cũng không để ý đến việc đối đáp với những người nhiều chuyện phía sau, trừng mắt nhìn Tô Tú Nhi, thét lên: "Cái gì mà không liên quan? Tô Tú Nhi, ngươi nói lời này không thấy hổ thẹn với lương tâm sao? Năm đó ngươi đến Trần Gia ta, lão bà t·ử ta chưa từng bạc đãi ngươi! Coi ngươi như con gái ruột mà yêu thương! Sau này nhà ngươi lưu vong, ngươi một câu cũng không để lại, lặng lẽ rời đi, A Đức nhớ thương ngươi một lòng một dạ suốt mấy chục năm! Ngươi bây giờ nói lời này có còn lương tâm không?"
Tô Tú Nhi không muốn tranh cãi nhiều, nơi này trước mặt công chúng, bất quá chỉ khiến người ta chê cười. Lại cùng một lão phụ nhân quen thói hung hăng càn quấy dây dưa, có nói lý lẽ đến đâu đối phương cũng sẽ không lọt tai. "Trần Đức, duyên phận giữa ngươi và ta sớm đã cạn, giấy l·y· ·h·ô·n là do tộc lão xem qua, quan phủ đóng dấu. Mang mẹ ngươi rời đi đi, chớ ở chỗ này gây chuyện, cản trở người khác." Tô Tú Nhi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, gọi bệnh nhân kế tiếp.
Trần Đức mím môi, trong mắt càng thêm đau khổ. Hắn đưa tay giữ chặt lão nương còn muốn xông lên trước, biết mình nên lập tức rời đi, thế nhưng bao năm gặp lại, sau khi rời đi nàng lại sống tốt như vậy. Tựa như rời khỏi hắn, cuộc sống của nàng càng thêm đặc sắc, tươi đẹp. Hắn cuối cùng cũng nảy sinh chút không cam lòng: "Tú Nhi..."
Một tiếng gọi ra, lời định nói phía sau không kịp thốt ra, người liền bay ngược ra ngoài. Tiếng kêu thét chói tai của lão phụ nhân cùng tiếng người xôn xao hỗn loạn, chui vào trong tai thật hỗn độn. Trần Đức cả người trượt dài trên mặt đất hơn hai trượng mới dừng lại, phía sau lưng nóng rực một mảng. Hắn lo sợ ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là nam nhân thân mang trường bào đen buộc tay áo, cao lớn uy vũ, khuôn mặt người trưởng thành râu quai nón rậm rạp, trên người có cỗ khí thế không nói nên lời, tuyệt đối không phải người bình thường. Nam nhân có đôi mắt sắc như ưng lạnh lùng nhìn tới, âm lệ tàn nhẫn, giống như tùy thời có thể lấy mạng hắn, loại băng lãnh coi thường kia khiến người ta bất giác không rét mà run.
Trần lão bà tử tận mắt nhìn thấy con trai bị người ta một cước đá bay xa như vậy, sau khi hoàn hồn lập tức ngồi phịch xuống đất, đập chân khóc lóc om sòm: "Trời ơi! Còn ra thể thống gì nữa! Tô Tú Nhi, ngươi không có lương tâm! Mẹ con chúng ta biết ngươi trở về, từ xa đặc biệt chạy đến tìm ngươi, vậy mà ngươi lại gọi dã nam nhân ra tay đánh người. Ta nói ngươi sao có thể máu lạnh vô tình như vậy, không hề niệm chút tình cảm dĩ vãng, hóa ra là đã có tình nhân mới! Ngươi đúng là đồ đàn bà lăng loàn độc ác! Năm đó không nói hai lời muốn đi, sợ không phải đã sớm ở sau lưng cùng người khác lén lút tư tình! Chả trách bây giờ nhìn lại ra dáng một người giàu sang! Hóa ra ngày lành là như vậy mà có, đồ hồ ly không biết xấu hổ, đồ đê tiện!"
Xung quanh tất cả đều là bách tính từ các nơi của Ninh Thủy Trấn chạy đến nhận cháo nhận thuốc, bị vở kịch lớn trước mắt làm cho không dám lên tiếng. Thứ nhất là nhận của người khác thì nể mặt. Thứ hai là sát khí trên thân nam nhân râu quai nón quá nồng, bộ dáng kia nhìn qua giống như là thật sự từng g·i·ế·t người, thật quá dọa người. Thứ ba, mọi người mặc dù không rõ nội tình câu chuyện, nhưng chỉ nhìn diễn xuất của lão phụ nhân cũng có thể đoán được đúng sai. Thế nên, những người ở đây tuy không dám bàn tán với nhau, nhưng lại tỏ ra khinh thường lão phụ nhân, tâm tự nhiên là nghiêng về phía Tô Tú Nhi.
Đại Hồ Tử không để ý lão phụ nhân đang khóc lóc om sòm trên mặt đất, nghiêng đầu nói với phụ nhân sau lưng một câu: "Năm đó ngươi coi trọng chính là cái loại hàng này? Chỉ biết núp ở phía sau để mẹ hắn thay hắn ra mặt?"
Tô Tú Nhi: "..."
Đại Hồ Tử: "Loại tôm chân mềm này, lão tử có điểm nào không bằng hắn?"
Tô Tú Nhi: "..."
Lão phụ nhân trên mặt đất khóc lóc như hát tuồng, ngữ điệu lên bổng xuống trầm, Đại Hồ Tử cất bước. Lão phụ nhân bị dọa đến xoay người vội vàng bò về phía sau, đến khi hoàn hồn mới phát hiện nam nhân căn bản không để ý đến ả, mà đi thẳng về phía người vẫn còn chưa thể bò dậy bên kia.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi thật sự muốn g·i·ế·t người sao! Tô Tú Nhi, ngươi mau gọi hắn dừng tay! Con trai ta nếu có mệnh hệ gì, lão nương ta liều mạng với ngươi..."
Răng rắc ——
"A ——!"
Trần Đức ôm chân kêu rên, đau đến mức mặt mày trắng bệch ngũ quan biến dạng, từng viên mồ hôi lạnh toát ra ngoài. Đại Hồ Tử nhấc chân đặt lên một chân còn lành lặn khác của nam nhân, quay đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt lão phụ nhân đang bị dọa đến nấc nghẹn: "Ngươi còn mắng nàng một câu nữa, lão tử sẽ phế cả ba chân của con trai ngươi."
Trần lão bà tử: "... Nấc!"
Tô Tú Nhi: "..."
Nàng ngưng người kia nói năng thô tục, lại không có chút nguyên tắc nào, đứng trước mặt nàng cường ngạnh bảo vệ nam nhân của nàng, một lúc sau đáy mắt lướt qua ý cười nhàn nhạt. Đứng dậy rời khỏi quầy thuốc, nàng đi đến bên cạnh nam nhân, do dự một chút, đưa tay khẽ kéo tay áo hắn: "Thôi, chớ có so đo với bọn hắn, những lời kia cũng không làm ta tổn thương mảy may." Nàng sớm đã không còn là Tô Tú Nhi của trước kia.
Đại Hồ Tử cảm nhận được lực đạo rất nhẹ trên ống tay áo, thu chân về, nhưng vẫn chưa chịu rời đi, mày rậm nhíu chặt: "Làm gì phải cầu tình giúp bọn hắn? Lão tử giẫm hắn cũng giống như giẫm con kiến! Loại đồ chơi yếu ớt này, khi đó rốt cuộc ngươi coi trọng hắn ở điểm nào!"
"Trước kia mắt kém." Trên mặt Tô Tú Nhi nổi lên phi sắc nhàn nhạt, xoay người về quầy thuốc, một tiếng nói cực thấp lọt vào tai nam nhân: "Ngươi tốt hơn hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận