Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 549

Ngụy Ly: "Đều không muốn."
"Vậy thì vẽ cả rùa đen lẫn rùa con lên mặt đi."
"...... Con bê, ngươi đừng rơi vào tay ta!"
Mực nước dính lên mặt có chút lạnh, chóp mũi Ngụy Ly toàn là mùi mực, hắn cắn răng cười mắng.
Tiểu Mạch Tuệ từ phía sau nắm lấy hai má hắn kéo ra ngoài, "Còn dám uy h·i·ế·p? Ngũ sư huynh, ngươi phạm vào nhiều người tức giận, ngươi biết không? An phận một chút, ngoan ngoãn mà chịu phạt!"
Băng Nhi cũng gật đầu lia lịa, ở bên cạnh giúp đỡ vuốt mái tóc đẹp đẽ của ca ca, miễn cho tóc rơi xuống đất làm bẩn, "Đúng là chọc giận nhiều người!"
"......" Ngụy Ly không chịu nhận mệnh, đổi sang giọng điệu vô cùng đáng thương, ý đồ dùng kế ai binh, "Điềm Bảo —— "
Thiếu nữ từ phía sau đi tới, lỗ tai nhét bông gòn xuất hiện tại tầm mắt hắn, "Ngươi nói cái gì ta nghe không được."
"......" Có thể là ngươi nghe thấy ta gọi ngươi, sư tỷ.
**Chương 462: Bọn hắn đến từ Nam Tang**
Thu thập Ngụy Ly một trận xong, nội thị cùng cung tỳ cũng vừa đưa đồ ăn lên.
Mấy tiểu tử cùng các cô nương vén tay áo lên liền bắt đầu ăn.
"Vịt bát bảo, giò hầm tương, uyên ương nổ bụng, đậu hũ hạt sen... Đều là những món chúng ta thích ăn!" Tô Võ ăn như gió cuốn, không quên chào hỏi, "Độc gia gia, mau tới đây ăn cái gì đi, có món thịt thỏ kho tàu mà ngươi thích nhất đó! Tử Y thúc thúc, món thịt ba chỉ cuộn ngươi thích cũng có, nhanh lên nhanh lên, lập tức sẽ bị cướp hết!"
Ngụy Ly vào bên trong điện thay một thân quần áo sạch sẽ, mái tóc ướt mực được tùy ý vấn lên bằng ngọc trâm, đi tới, chưa nói lời nào đã cười, "Các ngươi vào thành, ta liền nhận được tin tức, đặc biệt phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị những món ăn các ngươi thích để lấy công chuộc tội."
Bạch Úc đem món uyên ương nổ bụng đẩy tới trước mặt Điềm Bảo, lại gắp cho nàng một miếng đậu hũ, khẽ nói, "Biết chúng ta sẽ tức giận, làm xong việc mới đến xin lấy công chuộc tội, đừng tưởng rằng một bữa cơm là có thể mua chuộc được chúng ta!"
"Không dám, không dám, trong khoảng thời gian các ngươi ở kinh thành, ta bao hết ba bữa một ngày, được không?"
Đã lâu không gặp mặt, đám sư huynh tỷ đệ một chút cũng không có cảm giác xa lạ, nói cười trêu chọc tự nhiên, hòa hợp, giống hệt như lúc trước.
Cung tỳ, nội thị bọn họ toàn bộ hành trình, mắt không dám liếc ngang liếc dọc, bố trí đồ ăn xong liền khom người lui ra.
Đợi cách tẩm cung của hoàng thượng một khoảng thật xa, mọi người mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, lại kìm nén không được hiếu kỳ, hạ giọng thì thầm bàn tán với nhau.
"Vừa rồi, khi đợi ở ngoài điện, các ngươi có nghe được trong điện truyền ra tiếng cười đùa không? Hoàng thượng cùng những người kia vậy mà lại đùa giỡn đến như vậy!"
"Đâu chỉ là đùa giỡn, vừa rồi, lúc đi vào, ta vụng trộm nhìn, trên mặt hoàng thượng toàn là mực nước! Những người kia cũng dám làm như vậy trên mặt hoàng thượng... Lá gan cũng quá lớn!"
"Cái gì mà những người kia, nói chuyện cẩn thận một chút, những người đó đều là bạn cũ của hoàng thượng, vạn lần không thể đắc tội!"
"Không đúng, không đúng, không phải bạn cũ, quan hệ của bọn hắn so với bạn bè còn tốt hơn nhiều. Ta từng nghe được một đôi lời bát quái từ bên cấm vệ quân, những người ở trong điện kia, hoàng thượng xem như là người thân mà đối đãi, thân phận ngang hàng với hoàng thân quốc thích, về sau, nếu ta có gặp được, nhất định phải cung kính!"
"Đều im lặng, đừng có lung tung nghị luận. Có thể ở tẩm cung của hoàng thượng ra vào tự nhiên, quan hệ sao có thể bình thường? Chuyện ta thấy tối nay, một câu cũng không được để lộ ra ngoài, nếu không coi chừng họa từ miệng mà ra!"
Không biết là ai lớn tiếng quát, lúc này mới ngăn được miệng của đám nô tài, không còn dám nhiều lời.
Bên phía tẩm điện, Ngụy Ly tốn một phen công phu mới lau sạch được hết chữ viết như gà bới trên mặt, cộng thêm bị cào ngứa một trận, cảm giác so với bị đánh trực tiếp một trận còn mệt mỏi hơn.
Trong lòng lại là cực kỳ vui vẻ.
Cũng chỉ có trước mặt những người thân cận nhất, Ngụy Ly mới có thể tạm thời buông xuống lớp ngụy trang, không cần anh minh, không cần trầm ổn, mà làm lại chính mình.
Mà không phải Nam Cung Thanh Vũ.
"A gia, a nãi thân thể bọn họ có khỏe không? Sư phụ, sư nương đâu? Lần trước mang lá trà đại diệp về đã uống xong, các ngươi có mang thêm cho ta chút nào không?"
Bàn ăn vốn được kê ghế cứng, rắn, nay lại bị chen đến chật kín, Ngụy Ly chen vào không khí này, liền phảng phất như trở lại tiểu viện trên Đồ Bắc Sơn kia, thân thể và tinh thần đều nhẹ nhõm.
"Có mang theo, A gia, A nãi còn mang cho ngươi cả thịt khô nhà làm, đợi chút nữa sẽ đưa cho ngươi." Điềm Bảo ăn cơm không nhanh không chậm, động tác đẹp mắt, "Lần này tới, ngoài việc đánh ngươi, còn thuận tiện nghe ngóng một vài chuyện."
"Chuyện gì?" Ngụy Ly nghi hoặc.
Trong Đại Việt, những chuyện lớn nhỏ đáng giá quan tâm, có chuyện gì mà Thám Tước Lâu lại không biết, còn phải tới tìm hắn để nghe ngóng?
"Chuyện Nam Tang mượn đường." Điềm Bảo lời ít mà ý nhiều.
Nghe vậy, Ngụy Ly không chút giấu diếm, đem toàn bộ sự tình đầu đuôi ngọn ngành kể lại chi tiết.
"Nam Tang mượn đường là chuyện nửa năm trước, đối phương vì biểu thị thành ý, cũng là muốn tạo áp lực lên Đại Việt, đặc biệt phái hoàng trưởng tôn đang được sủng ái nhất của đương triều tới nghị sự, bị ta cự tuyệt thẳng thừng. Lúc đó, ta cùng các triều thần đã thương nghị kỹ càng về việc này, không thể cho mượn con đường này. Một khi mở ra biên giới, thả đại quân Nam Tang nhập quan, chẳng khác nào đem mãnh hổ thả vào chuồng dê, nước gặp nạn trước tiên rất có thể là Đại Việt."
Bạch Úc cùng Điềm Bảo liếc nhau, hỏi tiếp, "Vị hoàng trưởng tôn kia lúc đến, bên người mang theo bao nhiêu thân vệ?"
"Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?" Ngụy Ly cảnh giác phía sau có việc, sắc mặt trở nên trịnh trọng, "Ta mặc dù bị thân phận cản trở, không có khả năng cùng các ngươi xông pha khắp nơi, nhưng cố thủ hậu phương làm hậu thuẫn thì vẫn được, có chuyện gì không thể nói rõ ràng, dứt khoát với ta sao?"
"Không phải là không nói cho ngươi, là chúng ta cũng còn chưa xác định, thế nên mới tới tìm ngươi để hỏi thăm một chút tin tức thôi." Tô An cười vỗ vỗ vai hắn, "Chuyện này nói ra, ngươi thật đúng là không có tham dự, lúc đó ngươi đã tòng quân. Khi đó, Phong Vân thành có mấy người bốn chỗ gây sự đánh nhau, cuối cùng còn leo lên lôi đài Lưỡng Cực Phường, đánh một trận cùng Tử Y thúc thúc. Không biết Tử Y thúc thúc còn có ấn tượng hay không?"
Tử Y sửng sốt, cố gắng lục lọi ký ức, miễn cưỡng tìm ra một chuyện, "Là Điềm Bảo khiêng nửa thanh Nguyệt Ẩm Đao, chém vào mông đối phương kia à?"
Điềm Bảo dừng đũa giữa không trung, "......"
Lão đầu cùng Tô Gia Ca Ba, "Phốc! Ha ha ha ha! Chính là chuyện đó!"
Bạch Úc gắng gượng nín cười, gắp thêm cho thiếu nữ một đũa thức ăn để trấn an, "Không có gì mất mặt, khi đó ngươi còn nhỏ, dáng dấp thấp không phải lỗi của ngươi, đến, dùng bữa!"
Biểu lộ của Điềm Bảo mắt thường có thể thấy được vẻ sa sút, mất cả hứng ăn.
Rõ ràng là một màn uy phong bát diện, cũng bởi vì một đao kia, đến giờ người trong thành nhắc tới chuyện này còn có thể cười lăn ra, nàng còn giả vờ như không biết gì ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận