Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 713

"!!!" Từ đó về sau, Hồ Man Quốc bắt đầu không được yên ổn, bách tính thường xuyên nghe được những tin đồn bát quái khiến người ta phải kinh ngạc.
Tháng mười hai, Nguyệt Lượng Thành, tên hoàn khố nhị thế tổ ức h·i·ế·p người bán hàng rong bị người khác cạo trọc đầu.
Tháng giêng, Khay Bạc Thành, đám con em quyền quý ngông nghênh hống hách, gây tai nạn, bị người ta treo sau xe ngựa kéo lê hai con phố.
Tháng hai, Kim Bàn Thành, một vị hoàng thân quốc thích tức giận treo bảng truy nã kẻ đã chụp bao tải mình, ngay ngày hôm sau, bảng danh sách trống không kia đã bị người ta vẽ bậy, còn thêm hình ảnh lão bằng hữu của vị hoàng thân cùng một thiếu nữ dùng roi, chưa đến giữa trưa, vị hoàng thân quốc thích kia đã như lửa đốt đến tự mình gỡ bảng danh sách xuống, sắc mặt xám xịt tro tàn...
Tổ năm người một đường ca hát tiến mạnh, Dương Trực toàn bộ hành trình chấn động đến mức hồn xiêu phách lạc.
Trước và sau năm mới, Hồ Man Quốc chưa bao giờ náo nhiệt như thế, khắp nơi là bách tính sôi trào bàn tán sôi nổi, đối với các sự cố liên tiếp trong mấy tháng qua, sự chú ý chưa từng có, thảo luận đồng thời cảm giác vô cùng hả hê sung sướng.
"Từ vùng ven Lạc Nhật Thành đến Nguyệt Lượng Thành, Khay Bạc Thành, Kim Bàn Thành...... Lộ tuyến của bọn hắn một mực di chuyển, ta đoán những người kia muốn đi Vương Thành!"
"Không biết bọn hắn có tới Thóc Thành chúng ta không, thay chúng ta trừng trị đám ác bá ở đó..."
"Ta cũng hy vọng bọn họ đến! Ngay cả đám công tử vương tôn cũng không dám làm gì bọn hắn, nghĩ đến hẳn là lai lịch không nhỏ!"
"Các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, những người kia một đường trừ gian diệt ác nghe quả thật khiến người ta cảm thấy thống khoái, nhưng mục tiêu của bọn hắn là Vương Thành! Ai biết bọn hắn đến Vương Thành để làm gì? Nếu như là ngoại địch muốn làm loạn, vậy chính là họa lớn của Hồ Man! Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói những người kia nói chính là ngôn ngữ Trung Thổ, là từ Trung Thổ tới ư?"
"Ta lại cảm thấy ngươi nghĩ quá phức tạp, Trung Thổ thì sao chứ? Các ngươi đã gặp qua tên giặc nào làm việc mà lại phô trương, không che giấu như vậy hay chưa? Bọn họ căn bản không hề nghĩ đến việc ẩn tàng hành tung! Tác phong làm việc này ngược lại càng giống những người lục lâm có tính tình! Chẳng phải Trung Thổ có cái được gọi là giang hồ, không liên quan đến triều đình sao? Hơn nữa, người ở Vương Thành không lẽ lại không khôn ngoan, sáng suốt hơn chúng ta sao? Nếu những người này thực sự có vấn đề gì, thì liệu có thể sống yên ổn đến bây giờ không?"
Khách sạn Cốc Mễ Thành.
Điềm Bảo, Bạch Úc, năm người một nhóm ngồi tại đại đường bình tĩnh ăn cơm, yên lặng lắng nghe người chung quanh bàn luận.
Chỉ có tiểu lão đầu không quá an phận, mắt đảo quanh liên hồi, chốc lát đắc ý rụt vai, chốc lát lại mặt lộ vẻ mờ mịt, "Dương Trực, hai câu cuối vừa rồi bọn hắn nói gì vậy? Bọn hắn nói nhanh quá, dài quá, gia gia nghe không rõ."
Lăn lộn ở Hồ Man mấy tháng, mấy người dần dần nắm giữ một môn ngoại ngữ, chỉ là năng lực học tập của mỗi người có mạnh, có yếu, học được nhiều ít khác nhau, lão đầu chính là người kém nhất.
Dương Trực im lặng phiên dịch, với tốc độ này, e rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ không còn được làm phiên dịch.
Suốt quãng thời gian này có thêm tiền, thời gian thực sự quá vui sướng, đến mức vừa nghĩ tới việc mình có khả năng sẽ thất nghiệp bất cứ lúc nào, trong lòng hắn lại vô cùng không nỡ, chẳng thể k·i·ế·m ra tiền được nữa.
Những chuyện tốt lấy vàng mà tính toán, nhìn chung trong thiên hạ này, tìm cũng chẳng thấy đâu.
Năm người ngồi chung một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, tuy không phô trương nhưng vẫn rất khó để không nổi bật.
Mặc dù mấy người bọn hắn nhập gia tùy tục, mặc trang phục Hồ Man, nhưng giữa người Hồ Man và người Trung Nguyên vẫn có sự khác biệt về diện mạo, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra không phải là người địa phương.
Thế nên, còn chưa ăn xong bữa cơm, ánh mắt chú ý xung quanh càng ngày càng nhiều, tiếng ồn ào náo động cũng dần dần yếu đi.
Cơm nước xong xuôi, độc lão đầu chép miệng một cái, quay đầu nhìn xung quanh, cười híp mắt tỏ ra vô cùng hòa ái dễ gần, "Trong thành này có những tên địa chủ, ác bá nào? Bọn chúng thường xuất hiện ở đâu? Gia gia tâm tình đang tốt, các ngươi cứ báo tên, gia gia sẽ thay các ngươi trừ hại!"
Lão đầu nói tiếng Hồ Man không chuẩn, giọng điệu kỳ quái khiến người ta bật cười.
Nhưng không ai dám cười, đợi lão đầu nói xong, trong khách sạn những ai chưa ăn cơm no thì vùi đầu tiếp tục ăn, ai ăn no rồi thì rụt vai, cúi đầu rời đi.
Vừa nãy bọn họ còn nói chuyện, bảng treo thưởng bị người vẽ bậy hình lão bằng hữu và một thiếu nữ dùng roi, thật trùng hợp, ở đây đều có cả.
Không biết bao nhiêu người trong lòng đang đấm ngực dậm chân tiếc hận, sao lại gặp phải tình huống này? Trước mặt công chúng, bách tính bình thường như bọn hắn sao dám trực tiếp báo tên ác bá?
Thật là đáng tiếc! Cứ như vậy để ác bá trốn thoát một kiếp!
Tiếc nuối qua đi, ngọn lửa bát quái lại bùng lên càng mạnh mẽ hơn.
Nghe giọng điệu của tiểu lão đầu lớn đến đáng sợ như vậy, chắc chắn là người trong đám lục lâm có bản lĩnh kia rồi.
Không biết bọn hắn đến Hồ Man rốt cuộc có chuyện gì, Thóc Thành sau đó liệu có náo nhiệt gì hay không?
Độc lão đầu so với những người này còn tiếc nuối hơn, mắt tam giác tiu nghỉu, "Đều là một đám sợ trứng rùa... Lần này hay rồi, lại phải tự mình đi tìm mục tiêu!"
"Có cách đơn giản hơn, ta trực tiếp tìm kẻ lớn nhất trong thành là được." Điềm Bảo nói, "Gây ầm ĩ mấy tháng nay, tin tức hẳn là đã lần lượt truyền đến tai người đứng sau, không sai biệt lắm, trạm tiếp theo chúng ta trực tiếp đến Vương Thành."
Tô Võ vỗ tay, "Chỉ chờ đến lúc đi Vương Thành!"
Tiểu Mạch Tuệ hừ lạnh, "Cô nãi nãi muốn xem những kẻ kia có thể chịu đựng được đến khi nào! Nếu vẫn không có phản ứng, chờ đến Vương Thành, ta sẽ tự mình dán t·h·i·ế·p lệnh truy nã chúng ta! Cô nãi nãi không tin Hồ Man Vương có thể chịu được việc người khác động thổ trên đầu hắn!"
"Hồ Man Vương thế nào không quan trọng, chúng ta muốn những tin tức này truyền đến tai cha nuôi, cho hắn biết chúng ta đã tới. Trước khi xác định được vị trí của cha nuôi, tạm thời không nên chọc giận Hồ Man Vương, tránh cho cha nuôi phải chịu khổ, cho nên chuyện lệnh truy nã có thể tạm hoãn lại." Bạch Úc để lại một khối bạc vụn trên bàn, thong thả đứng dậy, "Đi thôi, tìm người gây sự."
Tiểu Mạch Tuệ chống nạnh nghiến răng, tức giận đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Bạch Úc chính là người ngăn cản nàng dán lệnh truy nã!
Chương 603: Bọn nhỏ sắp đến
Tháng hai, cuối tháng.
Hồ Man Vương Thành, vương cung.
Hậu hoa viên, tuyết tan, cung tỳ mang theo chổi và khăn lau dọn dẹp nước đọng trên mặt đất, lau chùi các tảng đá trang trí, cột đèn lồng dọc đường.
Trong lúc quét dọn, đám người thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nam tử mặc nguyệt bào đang ngồi phơi nắng bên cạnh đình ngắm cảnh, khe khẽ nói chuyện với nhau.
"Bách tiên sinh lại ra ngoài phơi nắng, lần nào cũng ngồi ở đài ngắm cảnh kia, đúng là nhàn hạ thoải mái."
"Hắn chỉ có thể hoạt động ở hậu hoa viên này, chẳng qua là tự tìm niềm vui thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận