Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 412

Khẽ gãi cằm, Điềm Bảo đẩy lão đầu đang ngồi xổm bên cạnh ra, "Độc gia gia, người lùi ra xa một chút."
"Làm gì?" Lão đầu không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui vào góc.
"Làm thí nghiệm." Điềm Bảo cười khẽ, khẽ động ngón tay, trong không gian xuất hiện thêm một hố đất, trong khoang thuyền lại có thêm một người c·h·ế·t sống lại.
Cảnh tượng người rơi từ trên không trung này, những người còn lại đã chứng kiến bao nhiêu lần cũng không thể quen được, đến mức nhất thời không kịp phản ứng.
Người c·h·ế·t sống lại rơi xuống boong thuyền, đối diện với Điềm Bảo, chớp mắt sau liền xoay người lao thẳng về phía Điềm Bảo tấn công.
Tô Vọng Bạch bay lên tung ra một cước.
Một tiếng "Phanh" vang lên.
Người c·h·ế·t sống lại bị đạp bay ngược, xuyên thủng khoang thuyền mà ra, hung hăng đ·â·m vào lan can mạn thuyền.
Lan can gãy rời, nếu không phải người c·h·ế·t sống lại nhanh tay lẹ mắt chạy trở lại boong thuyền, thì đã rơi xuống sông.
Đám người trong khoang thuyền cảm nhận được ánh sáng rõ ràng hơn rất nhiều, nhìn vách khoang thuyền bị đụng nát một nửa, "..."
"Điềm Bảo, sao ngươi lại lỗ mãng thế! Đây là chuyện có thể đùa sao? Nếu thứ kia mà đập nát thuyền, ta sẽ phải bơi bộ đến Thục đạo!" Lão đầu giơ chân.
Điềm Bảo sờ mũi, đổ tội cho người c·h·ế·t sống lại, "Người c·h·ế·t sống lại không có đầu óc."
Tô Vọng Bạch chậm rãi quay người, đôi mắt đen sì cũng quay theo, thăm thẳm nhìn chằm chằm nàng.
Điềm Bảo, "..." Tô Vọng Bạch cũng không có đầu óc, bên trong miếng sắt rỗng tuếch.
Nàng giải thích, "Ta không có mắng ngươi."
Tô Vọng Bạch mặt không biểu cảm, hung hăng dậm chân.
Rắc rắc.
Rắc rắc.
Boong thuyền nứt toác.
Đám người, "..."
Độc Bất Xâm, "Điềm Bảo!!"
Điềm Bảo, "..." Nàng rất oan uổng.
**Chương 345: Ta đi theo ngươi nha, Điềm Bảo**
Boong thuyền vỡ ra, gây nên một trận hoảng loạn cho các thủy thủ ở khoang dưới, mái chèo vung mạnh như bay.
Chiếc thuyền vận chuyển đang tăng tốc trên sông bắt đầu một cuộc đua nước rút, khiến hành khách trên những thuyền qua lại xung quanh nhao nhao thò đầu quan sát.
Điềm Bảo chọc giận nhiều người, không dám tranh luận, đè người c·h·ế·t sống lại đã biến thành chim cút sau cú đá của Tô Vọng Bạch xuống đánh.
Mấy ngày kế tiếp, người trên thuyền luôn sống trong sự dày vò rằng thuyền có thể tan rã bất cứ lúc nào, bọn họ cũng có thể rơi xuống sông bất cứ lúc nào.
Gà bay chó chạy.
Tiểu Mạch Tuệ Đầu về đi theo đội ngũ lưu lạc giang hồ, chỉ là chứng kiến hết thảy những chuyện trên sông đã khiến nàng nhìn mà than thở, sau đó mỗi ngày lại bắt đầu dính chặt bên cạnh tỷ tỷ.
Đề phòng nàng lại nổi hứng, cả bọn sẽ phải xuống sông bơi lội.
Nàng rất không muốn thừa nhận, hình tượng tỷ tỷ ổn trọng toàn năng đã bắt đầu sụp đổ một chút.
"Tỷ tỷ, cái thứ người c·h·ế·t sống lại kia lần sau đừng ném lung tung ra ngoài, dọa bảo bảo lắm!" Mãi đến khi thuyền vận chuyển cập bến an toàn, đặt chân lên mặt đất, Tiểu Mạch Tuệ vẫn không quên chuyện này, lúc nào cũng nhắc nhở.
Điềm Bảo mặt không biểu cảm.
Băng Nhi tận mắt chứng kiến hai lần tỷ tỷ biến ra người từ hư không, tiểu cô nương luôn trong trạng thái kinh ngạc và rung động, cũng là một trong những "kẹo da trâu", còn vuốt mông ngựa, "Tiểu Mạch Tuệ, có tỷ tỷ ở đây, không sợ!"
Khóe miệng Tiểu Mạch Tuệ co giật, ôm lấy nàng, "Đơn thuần thật tốt."
Điềm Bảo, "..."
Viễn Hương gần thôi.
Thật không lừa ta.
Ra khỏi biên quan phía bắc của Đại Việt chính là Thục đạo.
Một diện mạo khác biệt hoàn toàn với Đại Việt lập tức lộ ra một góc cao ngất.
Phóng tầm mắt nhìn tới chỉ thấy núi non.
Tầng tầng lớp lớp vô biên vô hạn, ngọn núi liền với trời.
Khiến lòng người sinh cảm giác mênh mông.
Ven đường đi lên mười dặm liền có một thị trấn nhỏ dựa lưng vào núi, thôn trấn không lớn, nhưng người lại không ít.
Trước các sạp hàng nhỏ trên đường tụ tập từng tốp năm tốp ba người đi đường, trong tửu quán, lều trà cũng chật kín khách.
Mà nhìn những người đi đường, khách khứa này, cách ăn mặc không hoàn toàn giống nhau, dù có cố tình ngụy trang thì cũng có thể nhận ra khí chất khác biệt.
Điềm Bảo và Bạch Úc liếc nhau, cả hai đều không động thanh sắc, tìm khách sạn cao nhất trên trấn để nghỉ chân, thư giãn sau hơn hai tháng mệt mỏi đi thuyền.
Sau khi định xong phòng, mọi người tụ tập ở đại đường, gọi một bàn đồ ăn thịnh soạn tế "ngũ tạng miếu". (ý nói ăn cho no bụng)
Bàn vuông, mỗi cạnh bày một chiếc ghế dài.
"Tỷ tỷ, nơi này là Bắc Tương, giao giới giữa Lăng Giang và Đại Dung, thêm cả Đại Việt chúng ta, tính ra là giao giới của bốn nước phải không? Thảo nào trên đường có nhiều người mặc trang phục khác biệt như vậy, nơi này ắt hẳn rất náo nhiệt!" Tiểu Mạch Tuệ ngồi trên ghế dài, không ngừng quay đầu nhìn ra ngoài cửa khách sạn, vẻ mặt mừng rỡ.
Ra ngoài xông pha giang hồ, cốt là ở sự náo nhiệt.
Nàng nhất định phải để giang hồ có đại danh của Tiểu Mạch Tuệ nàng, lưu lại truyền thuyết của nàng!
Độc Bất Xâm hừ hừ đả kích nàng, "Náo nhiệt thì có náo nhiệt, nhưng ngươi không đụng vào được, khen ngươi công phu mèo ba chân đã là cất nhắc ngươi, ngươi là mèo hai chân, ngang."
"Xú lão đầu, roi của ta lợi hại lắm!"
"Không có ai so sánh thì ngươi đứng nhất, phàm là có người xuất hiện, ngươi sẽ là thứ hai."
Một già một trẻ lại bắt đầu đấu võ mồm.
Bạch Úc tận dụng mọi lúc mọi nơi chen với Điềm Bảo trên cùng một chiếc ghế dài, "Từ khi chúng ta lên bờ đã có người theo dõi, đã nghĩ kỹ cách chơi chưa?"
Sợ giọng nói lớn sẽ thu hút sự chú ý của lão đầu, lại đuổi hắn sang một bên, Bạch Úc nói chuyện gần như ghé sát vào tai thiếu nữ, phả hơi.
Điềm Bảo khẽ xoa lỗ tai hơi ngứa vì bị thổi, đẩy đầu thanh niên ra, "Cứ để bọn họ theo dõi, chúng ta vừa chơi vừa đi, trước tiên thăm dò địa hình. Những người kia sẽ không dễ dàng ra tay trước khi biết rõ mục đích của chúng ta."
Chỉ cần nàng không vội, người khác sẽ phải gấp.
"Còn nữa, ở đây đông người, tai mắt phức tạp, có chuyện gì thì tìm chỗ vắng người rồi nói." Điềm Bảo thấp giọng dặn dò.
Ngay trong đại đường khách sạn này, số người lén lút nhìn chằm chằm nàng đã không đếm xuể trên mười ngón tay.
Bạch Úc gật đầu tán thành, lại lần nữa ghé sát tai thiếu nữ, thì thầm, "Trong phòng ngủ không có người ngoài, ban đêm ta tìm ngươi, A Điềm Bảo ~"
"..." Điềm Bảo chậm rãi liếc mắt, trừng khuôn mặt tươi cười vô tội của thanh niên.
Luôn cảm thấy hắn gọi câu "Điềm Bảo" kia là lạ, có chút phong tao.
Đáng tiếc là thì thầm nên không nghe rõ ngữ điệu, nàng cho rằng mình nghe nhầm.
Ba người Tô An, Tô Văn, Tô Võ bên cạnh nói chuyện phiếm không quan tâm, đường dài đi thuyền quả thực mệt mỏi, hiện tại cả ba đều chỉ muốn nhanh chóng có một bữa ăn no đủ, sau đó lên lầu ngủ một giấc thiên hôn địa ám (ý nói ngủ say không biết trời đất).
Về phần có thể bị người khác ám toán trong giấc ngủ hay không, ba người hoàn toàn không lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận