Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 111

"Nghe xong rồi, không trả lại được nữa à?" Ngón trỏ của Hoắc Tử Hành gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn gỗ, cười nói.
Tô An, Tô Văn, Tô Võ nghe vậy lập tức đứng dậy, chuẩn bị ngoan ngoãn rời đi.
Ba đứa nhỏ này được nuôi thả ở Đồ Bắc Sơn một thời gian, tính tình cũng có chút nghịch ngợm, nhưng không hiểu vì sao, khi đối diện với Hoắc tiên sinh, bọn chúng lại vô thức thu liễm, không dám lỗ mãng, giống hệt như học sinh trước mặt thầy đồ ở trường tư thục, tự nhiên sinh ra kính sợ và câu nệ.
Điềm Bảo ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhúc nhích, "Hoắc bá bá, Điềm Bảo không hiểu."
"Cái gì không hiểu?"
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc hàng giương... Vân Đằng trí vũ, lộ kết vi sương. Kim Sinh Lệ Thủy, Ngọc Xuất Côn Cương..." Điềm Bảo mím môi nhỏ, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi, "Đều không hiểu ạ."
Hoắc Tử Hành nhìn nàng, lưng dựa vào thành ghế, nhạt giọng hỏi, "Ngươi muốn ta giải thích cho ngươi?"
"Có thể giải thích sao ạ?" Nhóc con hỏi, đôi mắt hạnh đen láy mở to, chứa chan vẻ cầu học như khát.
"Có thể." Hoắc Tử Hành dừng lại, lời nói xoay chuyển, "Nhưng mà, truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc, chính là sư. Ngươi nếu muốn nghe ta giải hoặc, cần phải gọi ta một tiếng sư phụ, ngươi có nguyện ý không?"
"Sư phụ!" Cô bé con giòn tan đáp, không chút do dự.
Nghe vậy, đáy mắt Hoắc Tử Hành dần hiện lên ý cười, nghiêng người vuốt ve đầu cô bé, "Vậy từ hôm nay trở đi, vi sư sẽ dạy ngươi vỡ lòng nhập học." Truyền thụ cho ngươi học thức mưu lược, dệt nên thiên hạ cục, giải quyết thiên hạ cục.
Ba đứa trẻ còn chưa rời đi bên cạnh đồng loạt mở to hai mắt, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Khi còn bé, bọn chúng đã từng được nghe A Gia kể chuyện ở trường tư thục, bốn năm tuổi cũng đã hiểu biết không ít.
Hoắc tiên sinh đây là thu muội muội làm đồ đệ nha!
Sau này muội muội có thể đi theo Hoắc tiên sinh học được càng nhiều học thức hơn!
Bọn chúng cũng rất muốn làm đồ đệ của tiên sinh...
Lúc này, Hoắc Tử Hành chuyển ánh mắt sang ba đứa trẻ, cười nói, "Thế nào, các ngươi cũng muốn bái sư, gọi ta một tiếng sư phụ?"
"!!!" Ba đứa nhỏ đồng thanh, mừng rỡ không thôi, "Tiên sinh, có được không ạ?!"
Tô An phản ứng nhanh nhất, không đợi tiên sinh trả lời, lập tức lôi kéo hai đứa em trai quỳ xuống, ấn đầu bọn chúng xuống làm lễ bái sư, "Mau gọi sư phụ! Đừng để sư phụ đổi ý! Nhanh lên!"
Hoắc Thị ở bên cạnh thấy cảnh này vui vẻ, ba thằng nhóc Tô gia, đứa nào cũng rất lanh lợi.
Hoắc Tử Hành nhận lễ của bọn chúng.
"Sư phụ, vậy có phải chúng ta được nhờ muội muội không ạ?" Tô Võ bái sư xong, cười ngây ngô không ngừng, muốn gì hỏi nấy.
Hoắc Tử Hành nhìn ba đứa, nhíu mày cười hỏi, "Nếu như chỉ nhờ muội muội mới được bái sư, trong lòng các ngươi có cảm thấy không phục, không vui với muội muội không?"
"Chỉ cần có thể bái sư chính là đại phúc khí rồi! Người khác muốn được nhờ còn chẳng được ấy chứ!" Đứa trẻ hùng dũng oai vệ, không chút cảm thấy xấu hổ.
Điềm Bảo ở bên cạnh gật đầu tán thành, nàng cũng sẽ không cảm thấy không phục hay không vui.
Nàng là đại đồ đệ.
Chương 93: Bản thiếu gia lại tới!
Khi xe ngựa của Bạch gia đến chân núi Đồ Bắc Sơn, Độc Bất Xâm đang ngồi xổm trên tường viện nhà họ Hoắc, hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi trước cửa nhà chính.
Cái gì cũng không làm, không mắng không la, chỉ nhìn chằm chằm.
Trọn vẹn nửa canh giờ không nhúc nhích.
Hoắc Thị trong lòng hoảng sợ, vịn bụng cẩn thận từng chút một tiến đến bên cạnh nam nhân, nhỏ giọng, "Cha của con ơi, lão già kia không phải là giận đến điên rồi chứ? Không đoạt được đồ đệ của anh, giờ lại ngồi xổm trên đầu tường nhà chúng ta tính kế ra tay tiếp à?" Nàng thật sự rất lo lắng, "Bình thường thì ta không sợ hắn, trước kia ta cũng từng gây sự với hắn, nhưng bây giờ không được, khuê nữ của ta đang ở trong bụng ta, không chịu nổi kinh hãi đâu!"
"..." Hoắc Tử Hành đưa tay xoa bóp mi tâm, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Nương tử, có lẽ còn chưa mang thai đâu."
"Ta nhổ vào! Là anh nghi ngờ hay là ta nghi ngờ hả, anh hiểu rõ bằng ta chắc? Anh là con rệp trong bụng ta à mà anh thấy được hả? Bỏ ngay cái câu đó đi! Lão nương chắc chắn là có rồi! Tính toán đâu ra đấy, hai mươi tám ngày!"
Lúc này Độc Bất Xâm đột nhiên nhảy xuống từ trên tường, sắc mặt Hoắc Thị tái nhợt trắng bệch, vô thức chắn trước mặt nam nhân.
Hoắc Tử Hành đứng dậy, đưa tay đỡ phụ nhân sang một bên, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi."
"Thế nhưng..."
"Yên tâm, nếu hắn muốn ra tay, chúng ta đến cả cơ hội nói thêm một câu cũng không có. Đi đi."
Hoắc Thị ngày thường quản lý lớn nhỏ mọi việc trong nhà, nhìn có vẻ tính tình cường thế, nhưng hễ nam nhân mở miệng, nàng hiếm khi không nghe theo, lúc này mới nửa tin nửa ngờ vào phòng.
Đợi thê tử vào trong phòng, Hoắc Tử Hành kéo một chiếc ghế đẩu từ góc tường đặt đối diện bàn nhỏ, làm động tác mời, "Độc gia, mời ngồi."
Độc Bất Xâm dùng khóe mắt liếc hắn, ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Ngươi, Hoắc Tử Hành, danh tiếng trong nội thành không thua kém gì ta và Đao Gãy, mấy thế lực mời chào ngươi, nhưng ngươi không chịu, nghe nói Bạch Khuê thằng nhãi kia còn ra giá cao để mời ngươi về dạy cho con trai hắn, ngươi cũng cự tuyệt. Ngược lại ở nơi này lên mặt dạy đời, rốt cuộc có ý đồ gì?"
Hoắc Tử Hành cười nhạt, không nhanh không chậm, "Độc gia cảm thấy ta đang có ý đồ gì?"
"Lão tử mà biết thì còn cần phải đến đây hỏi ngươi sao?"
"Hoắc mỗ có tấm lòng yêu thương bách tính."
"Ta làm sao tin ngươi?"
"Ngươi không trực tiếp giết ta mà lại lựa chọn cho ta cơ hội trả lời, Độc gia, kỳ thật ngươi tin ta, đúng không?" Hoắc Tử Hành thu lại ý cười, sắc mặt chuyển thành nghiêm túc, "Ta, bộ tộc Hoắc Thị Thục Bắc, nổi tiếng về thiện mưu, từng vang danh thiên hạ, sau này vì không muốn trở thành quân cờ cho quyền quý, dính vào tranh đấu quyền lực, bị người mưu hại cả tộc, may mắn còn lại ta, Hoắc Tử Hành, sống sót qua ngày. Độc gia, ta là văn nhân. Bất luận rơi vào hoàn cảnh nào, cũng sẽ không làm mất đi khí khái của Hoắc Thị, đời này tuyệt không hạ thấp thân phận trước quyền quý, tuyệt không chịu sự quản chế của kẻ khác. Mang theo vợ tìm một nơi an cư, Nhàn Vân Dã Hạc sống nốt quãng đời còn lại, chỉ mong được như vậy."
"Ta, lão già này không dễ bị lừa gạt như vậy đâu, Hoắc Thị khí khái cao khiết, nhưng cả tộc ngươi bị hại, ngươi không nghĩ tới việc báo thù cho bộ tộc Hoắc Thị sao?"
Trong mắt Hoắc Tử Hành, đuôi mắt đỏ lên, "Hãm hại Hoắc Thị ta, là hoàng thất của mười một quốc gia trên toàn đại lục, Hoắc Tử Hành ta dù có chí lớn hơn trời, cũng không đấu lại được mười một quốc gia. Cái mạng này vốn không đáng tiếc, nhưng, trong lòng còn lo lắng, không thể chết."
Đối diện bàn nhỏ, trầm mặc rất lâu.
"Điềm Bảo..."
"Điềm Bảo thiên tư trác tuyệt, là mầm mống tốt, nếu nàng học được hết một thân bản sự của ta, cũng coi như ông trời không phụ lòng, không để cho Hoắc Thị ta bị đứt đoạn truyền thừa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận