Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 253

Điềm Bảo, "..." Nàng mất một chút thời gian để làm quen với cách xưng hô này.
"Cửu Nhi, tại sao không nói lời nào? Ca ca quyết định này, ngươi cảm thấy có thể thực hiện được không?" Thiếu niên lại lên tiếng, lần này ngay cả trong giọng nói cũng ẩn giấu ý cười.
Điềm Bảo véo nhẹ trong lòng bàn tay hắn, "Không sai biệt lắm là được."
Bạch Úc buồn cười.
Không sai biệt lắm là thế nào?
Khó khăn lắm mới có thể làm cho sư tỷ chịu thiệt một phen.
Việc đã định là không thể nói không sai biệt lắm, mà phải làm cho đủ vốn.
Bến tàu Lũng Tây vô cùng lớn, từ bến tàu đi ra bên ngoài, con đường cũng rất rộng rãi, có thể chứa được bốn chiếc xe ngựa cùng di chuyển song song. Hai bên đường san sát các khách sạn với cấp bậc khác nhau, tha hồ cho người ta chọn lựa.
Bạch Úc mang theo Điềm Bảo đi một đường qua, mỗi lần nhìn thấy khách sạn cao cấp, trong mắt đều lộ vẻ tiếc nuối. Có tiền nhưng không thể tùy tiện tiêu xài, rõ ràng thăm dò thấy trong túi đầy ngân phiếu, lại còn phải giả nghèo tìm những khách sạn không đáng chú ý để vào ở. Tại nơi ngoài cùng nhất của bến tàu, tìm được một khách sạn nhỏ cũ kỹ, muốn hai gian phòng rồi giao tiền đặt cọc. Đợi sau khi ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ, bến tàu đã bắt đầu dần dần yên tĩnh trở lại.
Sau khi tắt đèn, Bạch Úc đem cửa sổ gian phòng mở ra, chỉ buông màn, nằm ở trên giường mở to mắt, trong lòng đếm thầm.
Một lát sau, quả nhiên nghe được trong phòng có tiếng động khẽ cực nhỏ. Hắn cong môi cười, đẩy màn ra một góc, nhìn bóng đen từ cửa sổ nhảy vào mà chế nhạo, "Cửu Nhi, khuya khoắt xông vào khuê phòng của ca ca làm gì? Nam nữ khác biệt."
Bóng đen đến gần, đưa tay đập hắn một cái vào trán, giọng nói nhàn nhạt, "Cướp đây, đưa tiền."
"Nhanh nhanh đưa đây, ngươi muốn bao nhiêu? Lần này ta mang theo một trăm tấm, cho ngươi 99, giữ lại cho ta một tấm nhé?"
"Bớt nói nhảm, lấy toàn bộ ra."
"..." Bạch Úc đem toàn bộ một trăm tấm ngân phiếu nộp lên, bất đắc dĩ nói, "Cửu Nhi, rời nhà ra ngoài, trong tay nam tử không có tiền không tiện, ăn uống mua sắm đều phải thanh toán, đúng không?"
Điềm Bảo thu hồi ngân phiếu, không ở lại thêm một khắc nào, rời đi, "Ta trả."
"..." Bạch Úc vẫn chưa từ bỏ ý định, "Lần này ta thật sự sẽ không để người ta trộm mất ngân phiếu nữa! Cửu Nhi? Cửu Nhi? Phản ứng ta một tiếng thôi!"
Bóng đen đã đặt chân sang phòng sát vách.
Trở lại gian phòng của mình, đem xấp ngân phiếu dày ném vào trong không gian, Điềm Bảo lên giường nhắm mắt ngủ ngay. Mặc cho phòng sát vách cào tường thế nào.
Quy Nhất Các tại Xích Thủy có một cứ điểm, mở một võ quán, thay thế các thế lực tìm kiếm những hạt giống tốt để chuyển vận, đồng thời cũng là trạm trung chuyển thông tin của Quy Nhất Các. Võ quán nằm ở chân núi Thanh Sơn, cách bến Thượng Hải ba mươi dặm, thuộc địa vực quản hạt của Đại Dung Tín Đô.
Cuối tháng sáu, võ quán chiêu mộ một nhóm thiếu niên mới từ tám đến 16 tuổi. Người ghi danh gần trăm người, qua nhiều vòng sàng lọc, cuối cùng giữ lại mười người, trước tiên ở lại trong võ quán làm tạp vụ.
Đảo mắt đã sang tháng bảy, ngày đầu tiên của tháng bảy, Tàng Thư Các của Võ Quán nửa đêm đột nhiên gặp hỏa hoạn, một trận lửa lớn bùng cháy suốt nửa đêm, đem những thư tịch, bản độc nhất cất giữ trong Tàng Thư Các gần như đốt sạch không còn một mảnh.
"Quán chủ, chính là người này phát hiện ra hỏa hoạn ở Tàng Thư Các đầu tiên, tên là Cửu Nhi, là đệ tử mới chiêu thu vào cuối tháng trước."
Khi lửa được dập tắt thì trời cũng đã gần sáng, quản sự của võ quán dẫn theo một thiếu nữ 12, 13 tuổi tiến vào đại sảnh đãi khách của võ quán, hướng người ngồi ở phía trên bẩm báo.
Quán chủ tuổi chừng bốn mươi, năm mươi, tướng mạo thâm trầm uy nghiêm, đôi mắt sắc bén khóa chặt trên thân thiếu nữ, "Tên là Cửu Nhi? Họ gì?"
Thiếu nữ rụt vai, đầu cúi thấp, nơm nớp lo sợ trả lời, "Bẩm quán chủ, ta là cô nhi, không biết mình họ gì, Cửu Nhi cũng là tên do ca ca đặt cho."
"Ngẩng đầu lên."
Thiếu nữ ngẩng đầu, trên mặt đầy bụi bẩn, lấm tấm từng vệt, xác nhận là do bị hun khói khi hỗ trợ chữa cháy. Hai tay giao ác trước người cũng dính đầy bụi, ngay cả kẽ móng tay đều đen kịt. Ăn mặc thống nhất một màu xám của võ quán, quần áo luyện công. Cả người nhìn bình thường, không có gì thu hút, chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong suốt, ánh lên vẻ câu nệ, bất an, không rành thế sự.
"Tàng Thư Các nửa đêm bốc cháy, làm sao ngươi lại trùng hợp phát hiện ra như vậy?" Quán chủ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thiếu nữ rồi lại hỏi.
Sắc mặt thiếu nữ bỗng nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng, do dự một hồi lâu mới lí nhí đáp, "Ta, ta đi tiểu đêm..."
"Trừ phát hiện bốc cháy, còn có nhìn thấy gì khác không? Ví dụ như có gặp qua người nào khả nghi không?"
"Không có, khi ta phát hiện ra thì lửa đã cháy rất lớn, ta bị dọa, lúc đó chỉ lo hô người đến cứu hỏa, về sau tất cả mọi người tới, ta cũng cùng các sư huynh sư tỷ chữa cháy... Quán chủ, ta thật sự không có nhìn thấy gì."
Nam nhân trầm mặc, một lát sau đứng dậy, chắp tay sau lưng, từng bước đi thong thả đến trước mặt thiếu nữ rồi dừng lại, cảm giác áp bách nặng nề bỗng nhiên hướng về phía thiếu nữ, dọa nàng toàn thân phát run.
Nam nhân nheo mắt, "Đưa tay ra."
Thiếu nữ nghe vậy, cả người co rúm lại, run lẩy bẩy đưa hai tay ra, ở khoảng cách rất gần, có thể thấy rõ trên mu bàn tay thiếu nữ chi chít những vết bỏng rộp, tinh tế dày đặc, nhìn mà giật mình.
Lại bình tĩnh nhìn thiếu nữ giây lát, nam nhân hạ giọng, "Đi xuống đi. Quản sự, mang nàng đi lấy một hộp thuốc mỡ trị bỏng."
Quản sự đáp lời rồi dẫn thiếu nữ lui ra.
Khi thiếu nữ trở lại ký túc xá phía sau võ quán thì trời đã sáng rõ, ở cửa ra vào có một thân ảnh hơi đơn bạc của Đạo Tu Trường đang chờ đợi, đi tới đi lui, thấy nàng trở về, thiếu niên lập tức vọt tới trước mặt nàng, xem xét nàng trên dưới, trái phải mấy lần. Càng xem, sắc mặt càng kém.
"Đau không?" Ánh mắt rơi vào những vết bỏng rộp trên mu bàn tay thiếu nữ, giọng nói thiếu niên căng cứng.
"Không đau, quán chủ cho ta một hộp thuốc mỡ trị bỏng, thoa một chút là sẽ nhanh khỏi thôi." Thiếu nữ cười tươi, thuần khiết như trẻ con, khoe khoang giơ hộp thuốc mỡ lên.
Bạch Úc mím chặt khóe môi, cầm lấy hộp thuốc mỡ mở ra, lấy một lượng thuốc mỡ vừa đủ, nhẹ nhàng bôi lên đám bỏng rộp. Cúi đầu, che khuất khuôn mặt, thanh âm nhỏ đến khó nghe bay vào tai thiếu nữ, nghiến răng nghiến lợi, "Lần sau còn làm ẩu như vậy, ta sẽ mách với Tô a nương!"
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, thật sự không đau." Điềm Bảo thở dài.
Đau hơn nàng đều đã trải qua, một chút bỏng này, có đáng là gì.
Hiện tại còn cần phải có được sự tin tưởng của võ quán, nếu đến một chuyến mà không làm được gì, chẳng phải là uổng công sao?
Nàng muốn chọn lấy toàn bộ Quy Nhất Các.
Cái võ quán nhỏ bé này, chính là điểm xuất phát, không thể bỏ dở nửa chừng.
Thiếu niên bôi thuốc xong, ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên, ý cười không chạm đến đáy mắt, "Thật sự không đau? Vậy lát nữa ta cũng đi làm bỏng tay một chút, thử xem có đau hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận