Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 668

Nàng lên tiếng, các thôn dân lúc này mới vác cuốc, xẻng, gậy gộc tản ra.
"Mặt trời sắp xuống núi rồi, cũng nên về nấu cơm thôi, đi nào, giải tán!"
"Ta lát nữa gánh mấy thùng nước về, đem chỗ sân trước cửa viện Hoắc tiên sinh cọ rửa sạch sẽ, trời nóng mùi nồng nặc, khó chịu, lại còn làm bẩn giày của tiên sinh."
"Được! Đi cửa thôn gánh nước, tiện thể bắt đám nhóc con chơi đùa về, mỗi ngày quấn lấy Thiết thúc bọn chúng đòi đi lặn xuống nước mò cá."
Mọi người đi vòng quanh bên cạnh hoàng a Vương A, người tới là khách chỉ là câu nói cửa miệng, không một ai mời khách vào nhà ngồi chơi.
Ngày hè, mặt trời lặn về tây, ánh nắng rốt cuộc đã dịu bớt, bắt đầu trở nên nhu hòa, hóa thành vầng hào quang màu tím bao phủ thôn trang.
Trong sân từng nhà nông dân vang lên những tiếng nói cười trầm thấp, các phụ nhân cần cù vo gạo bên trên nồi, cái nồi được gõ vào hai tiếng loong coong, nước sôi trong nồi bắt đầu xèo xèo bốc lên để nấu thức ăn.
Từng làn khói bếp bay lên, tan vào không trung, tràn ngập mùi củi lửa thơm nồng.
Cảnh dân sinh bình thường mà ấm áp.
Chỉ có quân chủ của bảy nước đặt mình trong cảnh khói lửa chốn dân gian này, không cảm thấy chút ấm áp nào, mà ngược lại, toàn thân rét run lạnh lẽo.
Tô Cửu Nghê nói được là làm được.
Nếu nàng thật sự có lòng cướp đoạt giang sơn của chư quốc, thì bọn hắn không muốn nhường, nàng cũng sẽ giành lấy cho bằng được.
Chẳng qua là, bọn hắn chủ động nhường, để bách tính không còn phải chịu cảnh binh đao, dân chúng lầm than.
Điểm tốt hơn duy nhất của nàng so với Nam Tang, chính là trước khi ra tay, nàng đã cho bọn hắn thêm một lựa chọn.
Văn Nhân Tĩnh cúi đầu, đôi mắt nhắm lại một cách vô lực, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười chua chát: "Tô Cửu Nghê không hổ danh là Tô Cửu Nghê."
Đông Bộc hoàng suy sụp thấy rõ, toàn thân lộ vẻ tiêu điều: "Đúng vậy."
Tô Cửu Nghê chính là Tô Cửu Nghê, giao thiệp với nàng, thì đừng có giở trò tâm cơ, nếu không nàng lập tức có thể vả một cái tát vào mặt ngươi.
Bọn hắn dùng "thiên hạ bách tính", cầu được Hoắc Tử Hành gác lại cừu hận, để bọn họ qua ải.
Tô Cửu Nghê lập tức dùng "thiên hạ bách tính" đáp trả bọn hắn một đòn "hồi mã thương", thay cho sư phụ nàng lấy lại danh dự.
Trước đây, nàng không thích động não, vì dùng nắm đấm giải quyết vấn đề đơn giản, nhanh chóng hơn.
Nhưng một khi nàng đã động não, thì chiêu "lấy gậy ông đập lưng ông" này càng khiến người ta khó chống đỡ.
"Trời sắp tối rồi, đứng ở đây cũng vô ích, tìm phòng trống nghỉ ngơi trước đi." Long Nguyên Hoàng đề nghị, nhìn bốn phía tìm kiếm phòng trống, tay vô thức kiểm tra búi tóc trên đầu.
May quá, vẫn còn.
Phong Lam Hoàng nhìn thấy động tác này của hắn, không còn hơi sức đâu mà châm chọc.
Lúc này, ai cũng không hơn gì ai.
Hắn so với Long Nguyên Hoàng thì cũng chẳng hơn bao nhiêu, chẳng qua là không bị đem ra làm trò cười, để cả Đồ Bắc Thôn đều biết.
May mà năm đó Tô Cửu Nghê không nhớ ra mà đi dạo một vòng Phong Lam.
Nhờ vậy, hắn đã thoát được một kiếp.
Lăng Giang Hoàng vỗ vai Long Nguyên Hoàng: "Hai nước chúng ta ngừng chiến hơn nửa năm rồi, đi, ngồi xuống đây, hai chúng ta tâm sự, đêm còn dài, không nói chuyện thì buồn lắm."
Thương Bội Hoàng cất bước về phía sân nhỏ đối diện Tô gia, từ phía sau bức tường, một lão già ló đầu ra: "Dừng lại! Đó là chỗ của Bách Hiểu Phong, tên này thù dai, còn ưa sạch sẽ, các ngươi mà dám mang theo mùi hôi thối, giẫm giày bẩn vào trong sân của hắn, thì lớn chuyện đấy!"
Bảy người, "..."
Văn Nhân Tĩnh lên tiếng, "Độc già --"
Lão già lập tức rụt đầu lại, "Hừ, lão đây giúp ngươi gãy chân đấy! Đừng có đánh chủ ý lên gia gia! Ngươi là ai hả?... Tú Nhi, gia gia muốn ăn thịt kho tàu chân giò! Làm một bàn đầy!"
"..."
Cửa viện Tô gia cũng đóng chặt, không nhìn thấy bên trong.
Sau khi cánh cửa này đóng lại, bảy người lại càng không tìm thấy bóng dáng Huyền Cảnh Đế, đành phải tự mình đi loanh quanh nơi đất khách quê người, tìm chỗ nghỉ chân.
Còn chuyện ăn uống, đừng mơ tưởng.
Ở đây, có tiền cũng không mua được, các thôn dân không bán.
Nhà chính Tô gia lúc này vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Mạch Tuệ ôm cánh tay Điềm Bảo nũng nịu bên cạnh nàng, y như con thú nhỏ quấn chủ, còn đang rất cao hứng: "Tỷ tỷ, tỷ giỏi quá! Làm như vậy so với việc g·i·ế·t bọn hắn còn hả giận hơn! Lạc lạc lạc lạc!"
Băng Nhi quấn ở bên kia: "Hả giận! Lạc lạc lạc lạc!"
Tô A Gia, Tô A Nãi cùng những người lớn tuổi khác ngồi bên cạnh, dở khóc dở cười.
"Thật sự rất hả giận." Tô A Nãi cười, lườm đám tôn tử tôn nữ, "Mấy đứa trẻ các ngươi, giấu diếm kỹ quá, nếu không phải hôm nay nghe các ngươi sư nương nói, chúng ta đến giờ còn không biết Hoắc tiên sinh mang trong mình chuyện cũ nặng nề đến vậy. Ra mặt hơi muộn rồi."
Tô Nhị vỗ đùi, bóp cổ tay: "Không phải là muộn quá rồi sao? Nếu sớm biết rõ nguyên nhân, nhìn thấy bọn hắn xuất hiện ta đã xông lên lấy gậy tẩn cho một trận, thay Hoắc tiên sinh trút giận!"
Tô A Gia khẽ nói: "Sớm muộn gì bọn hắn cũng không sống yên ổn được, tối nay đủ để bọn hắn đau đầu, xem sau khi bọn hắn biết rõ, thì sẽ trả lời thế nào. Không châm vào thịt thì không biết đau, bây giờ cái mũ đạo đức đại nghĩa chụp lên đầu bọn hắn, xem bọn hắn có làm được như tiên sinh không?"
Dừng một chút, Tô A Gia nhìn tiểu tôn nữ, "Điềm Bảo, ngươi thật sự muốn giang sơn sao?"
Điềm Bảo nghiêng đầu, đôi mắt tinh ranh: "A gia, muốn giang sơn, không nhất thiết phải làm hoàng đế. Ta không đủ kiên nhẫn làm hoàng đế, giống như Ngụy Ly, mỗi ngày phê tấu chương, khai triều, mệt thành chó, còn phải nghe đám đại thần lải nhải bên tai."
Ngụy Ly đang mệt mỏi rã rời, khóe miệng co giật.
A Gia không hiểu, lại hỏi: "Vậy ngươi --"
"Trước hết, đặt một chướng ngại không thể vượt qua trước mặt bọn hắn, sau đó cho dù có bảo bọn hắn nhảy vào hố phân, bọn hắn cũng sẽ tưởng là đường hoa mà liên tục đồng ý."
Già trẻ Tô gia, "..."
Chương 565: Báo thù rất bài bản
Đêm trong thôn rất yên tĩnh.
Nằm dưới bầu trời đầy sao, trong thời loạn thế này lại lộ ra vẻ tĩnh mịch, an bình hiếm có.
Nhà nông sau khi ăn tối xong, thường có thói quen đi ngủ sớm để tiết kiệm dầu thắp.
Về đêm, trong thôn hầu như không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng chó sủa của mấy con chó giữ nhà thi thoảng vang lên.
Một đám quốc quân sống an nhàn sung sướng, cùng đám quyền thần co ro trong tiểu viện bỏ hoang, trăng sao mờ ảo, bụng đói cồn cào.
Ngôi nhà đã lâu không có người ở, không có hơi người, khắp phòng toàn là mùi bụi bặm khó chịu, những người đã quen với chăn ấm nệm êm, trong hoàn cảnh này, ngồi lên bàn ghế đều cảm thấy cấn mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận